CHUYỆN VẶT ÔNG PICKWICK - Trang 77

- Và tôi sẽ giúp bà tránh được những khó khăn, chẳng phải vậy sao? -

Ông Pickwick tiếp tục - Và chừng nào tôi trở lại Luân Đôn, bà sẽ luôn có
một người ở bên cạnh bà và xem bà như một người bạn đồng hành tốt.

- Như thế, tôi sẽ là một phụ nữ rất hạnh phúc. - Bà Bardell nói.

- Và cả cậu con trai bà nữa chứ, cậu trai bé bỏng ấy - Ông Pickwick nói

- Cậu cũng sẽ có một người bạn đồng hành mới, sẽ dạy cho cậu rất nhiều
trò trong một tuần lễ còn hơn cậu ấy học được trong cả một năm đấy.

- Ồ, ông thân mến! - Bà Bardell kêu lên - Ông tốt bụng, tử tế, ngọt ngào,

ôi, ông bạn già thân mến...

Và không cần báo trước thêm điều gì nữa, bà ta dang tay ôm choàng

quanh cổ ông Pickwick rồi bật khóc nức nở.

- Lạy Chúa cứu vớt linh hồn con! - Ông Pickwick rên rỉ - Bà Bardell ạ,

người phụ nữ tốt bụng của tôi, xin bà hãy bình tĩnh lại nào. Nếu có ai bất
ngờ vào đây thì...

- Ồ, cứ mặc cho người ta vào chứ có sao đâu - Bà Bardell đáp - Em sẽ

không bao giờ rời xa ông nữa, không bao giờ.

Rồi bà ta càng ôm siết ông Pickwick chặt hơn.

- Trời đất ơi! - Ông Pickwick rú lên - Tôi nghe có tiếng người đi lên cầu

thang kìa! Bà hãy đi đi, bà thân mến, hãy đi ngay đi!

Nhưng đã quá trễ, bà Bardell đã ngất xỉu trong tay ông Pickwick, và

trước khi ông có thể đặt bà an toàn vào một cái ghế, cánh cửa chợt mở ra và
cậu bé Bardell bước vào, theo sau là ông Tupman, ông Winkle, ông
Snodgrass.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.