CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 112

Cô ôm chăn lùi về phía sau, lông mày khẽ nhíu lại. “Anh đừng giở trò

vô lại!”

Thi Dạ Diễm giả ngơ giả điếc, ôm cô đặt dưới thân. Chóp mũi khẽ cọ

vào cổ cô. “Vậy tôi càng muốn giở trò lưu manh.”

“Chúng ta căn bản thuộc hai thế giới khác nhau, tôi giữ đúng giao ước

không nói với bất cứ ai về anh…. Anh cũng đừng tới quấy rầy cuộc sống
của tôi!” Cô không biết phải kiếm cớ thế nào để cho anh ngừng động tác
trên người mình, chỉ cảm thấy nhiệt độ ở bàn tay anh còn cao hơn nhiệt độ
cơ thể cô.

“Cuộc sống của em?” Anh cười nhạo. “Liên tục thay đổi đàn ông, liên

tục leo lên giường từng người đàn ông, đây là cuộc sống của em sao? Du
Nguyệt Như, vì sao em lại biến thành như vậy?”

Ánh mắt cô thay đổi mấy lần, chợt cô cười khẽ. “Tôi biến thành như thế

nào có liên quan gì tới anh? Huống chi tôi vốn là người như thế mà.”

Cô tưởng rằng Thi Dạ Diễm sẽ tiếp tục cười nhạo mình, nhưng không

ngờ anh vẫn giữ tư thế ôm cô như cũ, nén tiếng thở dài. “Nếu em đi theo tôi
như lúc trước. . . . Ít nhất tôi sẽ không để cho em sa đọa như vậy, sẽ không
để em tự chà đạp mình.”

“. . . . .”

Một câu nói ngắn ngủi của anh giống như lẩm bẩm, lại khiến cổ họng cô

chợt căng lên. Du Nguyệt Như mím chặt môi, rồi sau đó từ từ tỉnh táo lại.
“Tôi không phải sa đọa, chà tự chà đạp mình, đây là giá trị tồn tại của tôi
thôi.”

Thi Dạ Diễm là người thông minh lanh lợi, một câu nói của cô trong đầu

liền lóe lên điều gì đó. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô
cẩn thận xem xét, ánh mắt nóng bỏng này có thể so với nhiệt độ của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.