CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 131

“Nói như vậy, con chỉ có thể___” Chân mày Thi Dạ Diễm giãn ra, thân

thể nghiêng về phía sau ghế dựa, phong thái bá vương rục rịch lộ ra quanh
thân, mở miệng nói. “Giành!”

Chỉ một chữ, thái độ và quyết tâm của anh hiện rõ mồn một. Sao Thi

Thác Thần lại không hiểu các con của mình không phải đồ chơi nuôi làm
cảnh, hơn nữa lại do một tay ông đào tạo trở thành người nối nghiệp. Thi
Dạ Diễm cực kì bạo ngược giống như ông trước đây, đáy mắt ẩn chứa vẻ
tùy ý quả thật giống ông như đúc không sai chút nào.

Không tệ, Thi Dạ Diễm không hề che giấu sự hiểu biết như Thi Dạ

Triêu, hoặc là nói nó xem thường mọi chuyện, là một người bạo lực rất
thẳng thắn. Nhưng không ai biết rốt cuộc giới hạn thực lực của anh ở đâu.
Khi người ngoài tự cho là mình đã nắm được điểm yếu của anh thì anh lại
một lần nữa bất thình lình khiến người khác bất ngờ.

Đứng nhìn cảnh hai đứa con trai huynh đệ tương tàn là điều mà người

làm cha không muốn nhìn thấy nhất. Thi Thác Thần để dao nĩa xuống, híp
mắt nhìn đôi mắt màu hổ phách kia giống ông như đúc, phóng ra một ánh
mắt nghiêm nghị, lại rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.

“Con tìm được cô bé kia rồi hả?”

Thi Dạ Diễm nhếch mép. “Không tìm thấy cô ấy thì cũng không có vấn

đề gì, bây giờ cũng đã tìm được rồi, cô ấy là người của con, ai muốn động
vào thì phải nghĩ đến kết cục trước đi.”

Thi Thác Thần nâng trán, có chút bất đắc dĩ. “Không ai muốn tranh

giành một cô gái với con đâu.”

Vẻ mặt Thi Dạ Diễm hờ hững nghiêng đầu nhìn về hồ nước xanh biếc

dập dờn theo gió. “Lời con muốn nói đã nói rồi, con nhắc nhở cha, Thi Dạ
Triêu rất khó cho ăn no, nếu cha đã có anh ấy thì không nên sinh ra con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.