CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 132

Cần nói gì đã nói cả rồi, Thi Dạ Diễm khẽ khom người, xoay bước rời

đi.

Đúng lúc đó điện thoại di động rung lên, là Bách Vĩ.

“Người anh muốn tìm tìm tôi đã tìm được rồi, người đó đang ở Tokyo,

hiện tại đang ngồi ở bàn bên cạnh tôi.”

Thật là một buổi sáng tuyệt vời, Thi Dạ Diễm nghe xong tin này tâm

tình lập tức trở nên rất tốt. Phần 30.

Thi Dạ Diễm và Thi Thác Thần cùng nhau trao đổi về lãnh địa thuộc

quyền cai quản của anh trai, thật ra việc này rất bất lợi với anh. Nhưng đây
lại là biện pháp nhanh nhất đẩy Thi Dạ Triêu cách xa Du Nguyệt Như.

Thi Dạ Diễm và Lôi Khải có chút quan hệ, anh đã từng phái người đi

điều tra bối cảnh của anh ta, hôm nay Bách Vĩ lại moi ra chút bí mật không
muốn để ai biết của Lôi Khải, khiến anh ta không thể không kính trọng
thêm vài phần thuộc hạ của mình mà thường ngày anh ta vẫn phớt lờ.

Anh không trì hoãn lập tức bay thẳng đến Tokyo. Lúc Bách Vĩ đến sân

bay đón người thì thấy một cô bé người Nhật dáng cao gầy đi sát mình, mặc
dù cô bé đó ăn mặc rất nghiêm chỉnh, nhưng Thi Dạ Diễm luôn cảm thấy
toàn thân cô gái này toát ra hơi thở lẳng lơ tràn ngập.

Bách Vĩ thấy mi tâm anh nhíu lại liền rùng mình, chỉ đành thô lỗ nói

bằng tiếng Nhật kém cỏi của mình để cô đi khỏi chỗ ngồi bên cạnh tài xế
taxi, “Ông chủ tôi không thích cô, thật xin lỗi.”

Cô nàng người Nhật không thể tin được mình cứ thế bị ném xuống, tức

giận đến mức giậm chân, giương nanh múa vuốt, đùng đùng nói một mớ
tiếng Nhật bọn họ nghe không hiểu. Từ kính chiếu hậu còn có thể thấy bộ
dạng giận dữ bất mãn của cô gái kia. Thi Dạ Diễm trợn mắt nhìn Bách Vĩ
một cái. “Tôi cho cậu đến đây không phải để nghỉ phép.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.