CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 134

Nhà cổ của Hoàng Phủ gia.

Du Nguyệt Như cầm điện thoại di động, không chớp mắt liếc về phía

thái tử. Thái tử đưa tay sờ cằm, đợi cô cúp điện thoại rồi đi đến bên cạnh
Hoàng Phủ Triệt chìa tay ra. “Đưa tiền đây.”

Hoàng Phủ Triệt móc ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn đập lên tay anh. Thái

tử đắc ý gật đầu một cái, rất không khách khí nhét tiền vào ví. Đợi Du
Nguyệt Như đổi bộ âu phục sáng ngời và váy ngắn đi ra, thái tử lướt nhìn từ
đầu tới chân một lần. “Kéo váy của em lên trên mấy tấc nữa đi.”

Du Nguyệt Như nghe lời làm theo, một đôi chân thon dài trắng mịn liền

lộ ra, bóng mượt đến mức muốn hỏng mắt. Cô soi gương xong liền cau
mày, váy ngắn đến nỗi không thể ngắn hơn được rồi.

Vải ôm chặt cái mông tròn trịa của cô, đường cong có lồi có lõm khiến

đôi mắt đen láy của thái tử thoáng qua ý cười. Hoàng Phủ Triệt vừa nhìn
thấy nụ cười và nét mặt đê tiện của anh cũng biết lại đang suy nghĩ chuyện
không tốt rồi.

Hình như thái tử vẫn chưa hài lòng lắm, đi tới tháo một cái cúc áo bộ âu

phục của cô ra, vòng eo nhỏ nhắn chỉ bằng cái nắm tay của cô được che
giấu dưới lớp vải màu đen như ẩn như hiện, vẻ mê người nhất thời lại tăng
thêm một bậc.

“Triệt, em nói tối nay Lôi Khải có trở về sớm nhất để ăn khuya không?

Lần này anh cược anh ta sẽ về.”

Đầu óc Du Nguyệt Như tức thì hiểu ra thái tử nhắc đến cái gì, vung tay

lên đập vào sau đầu anh. “Anh vẫn chưa thôi phải không?”

Thái tử không ngờ cô sẽ xuống tay thật, bị đánh một cái thật đau, suýt

xoa. “Em cáu cái gì, cùng lắm thì thắng tiền anh chia cho em một nửa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.