CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 135

Lúc này một chiếc giày cao gót bay vù qua. Hoàng Phủ Triệt quay đầu

giơ tay chống đỡ, yên lặng cười, ánh mắt liếc nhìn người ở cửa đang tiến
vào lập tức thu hồi nụ cười, vẻ mặt người đó lạnh lùng đến mức không ai
dám đến gần.

“Náo nhiệt thế?” Hoàng Phủ Dận vẻ phong trần mệt mỏi cởi áo khoác

đưa cho người giúp việc, gương mặt nghiêm túc từ trước đến nay lại có chút
ôn hòa. Bên môi thái tử nâng lên đường cong như thường, chỉ là mất đi vài
phần nhiệt tình. “Đúng là hiếm thấy, trở về lấy đồ?”

Nét ôn hòa lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt như nghiêm khắc tạc

tượng. “Đây là nhà của ta, con nói chuyện với cha mình như thế à?”

Thái tử xì mũi coi thường, Hoàng Phủ Triệt khép laptop đứng dậy. “Con

về công ty trước, có chút chuyện cần xử lí.”

Thái tử cầm chìa khóe xe đi theo ra ngoài. “A, anh vừa nhớ ra còn có

chút chuyện chưa làm xong, đi cùng đi.” Hoàng Phủ Triệt chẳng muốn vạch
trần anh, thái tử chơi độc thật, hình như chuyện gì không muốn làm đều
ném cho anh.

Du Nguyệt Như ngắm gương sửa sang lại mái tóc xong, hai tay khoanh

trước ngực đứng tại chỗ, cười như không cười. Hoàng Phủ Dận đã quen
việc con gái tỏ ra lạnh lùng với mình, cho tới bây giờ đây đều là cách bọn
họ ở cạnh nhau.

“Đúng là con trai bảo bối của cha, nếu sau này con của con cũng đối với

con như vậy, con không chắc___” tay cô làm như lưỡi dao cứa ngang cổ
một cái. Hoàng Phủ Dận nhếch môi cười lạnh. “Lập gia đình trước ba mươi
tuổi, con có nghĩ cũng đừng mơ nghĩ tới.”

“Ai nói lập gia đình mới có thể sinh con? Đàn ông của con nhiều vậy tùy

tiện dùng một người là được rồi.” Cô nói rồi liền bày ra một bộ mặt hỗn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.