CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 17

Quay đầu né tránh bờ môi của anh, có thể trốn nhưng không thể thoát ra
khỏi sự giam cầm của anh.

“Còn nói không biết tôi?” Biết cô đang cố gắng chống lại dược tính

trong người, anh cố ý lấy ngón tay cọ xát nhẹ lên bả vai và vùng cổ trần trụi
của cô.

“Anh nhận lầm người rồi.” Bên trong xe chỉ có ánh đèn đường chợt sáng

chợt tắt, phản chiếu lên gương mặt cực kì xinh đẹp đang cố gắng chịu đựng
của Du Nguyệt Như. “Xin anh... Đưa tôi đi bệnh viện...”

Anh cũng không cố ý bắt cô thừa nhận, ôm cô ngồi trên đùi mình, cô

kháng cự thở dốc lại càng giống như muốn mời gọi. “Không được, bây giờ
đến bệnh viện quá nguy hiểm, người của Hi Nhĩ nhất định ở nơi đó chờ
chúng ta.”

“Vậy mau ném tôi xuống xe...” Cô cắn răng kìm chế sự kích động,

nhưng bàn tay đã bắt đầu vuốt ve lồng ngực anh ở ngoài áo sơ mi.

Tài xế rất biết điều nâng tấm ngăn lên, ngăn cách một màn nóng bỏng

phía sau.

“Cũng không được, em sẽ bị thuốc này hành hạ chết mất.” Anh cởi nút

áo ra, để mặc cho tay cô chạy trên cơ thể mình. Nếu như cô đủ tỉnh táo sẽ
không trêu chọc một người đàn ông cũng trúng thuốc giống mình như vậy.
“Tôi có thể giúp em.”

Giúp người làm niềm vui chưa bao giờ là việc anh từng làm, vậy mà

giúp người bằng cách này anh lại thấy vô cùng hài lòng.

Thi Dạ Diễm bỗng xé toạc làn váy cản trở của cô, bàn tay sờ lên mông

cô, tay còn lại cởi quần của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.