CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 23

Thi Dạ Diễm nhấc chân, không nặng không nhẹ đạp lên ngực cô hai cái,

cô chợt ho khan, khổ sở co rúm người lại. Anh nắm chặt gáy cô mạnh mẽ
kéo đến vòi sen, mở nước nóng, nhưng vẫn không thể làm cho thân thể cô
ngừng run rẩy.

Cô miễn cưỡng dựa vào tường để không bị ngã xuống, Thi Dạ Diễm

nắm mái tóc dài của cô ép cô ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt trắng bệch của
cô lại làm như không thấy gì.

“Du Nguyệt Như, đến bây giờ em vẫn còn cứng đầu sao? Tôi cũng

không đòi hỏi gì ở em, cảnh cáo em tốt nhất đừng mang cái bộ dạng tuyệt
thực này ra với tôi, coi chừng tôi bỏ đói em đến chết đấy!”

Dù hơi thở còn mong manh, nhưng đáy mắt cô vẫn ẩn chứa một tia quật

cường. “Anh cứu tôi... Làm cái gì...”

Đôi lông mày thanh tú của Thi Dạ Diễm nhíu lại, tầm mắt thoáng nhìn

xuống phía dưới. Anh đã sớm ném đồ lót của cô, bộ váy ngủ mỏng manh
quấn chặt lấy thân thể, lộ ra đường cong mê người, đôi chân trần ướt át
quyến rũ khiến người đàn ông nào đó không cầm lòng được.

“Em tỉnh táo lại chút đi được không?” Anh bỗng kéo cô áp sát vào

người mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình dán chặt lên đường cong mê người
của cô, đẩy vai áo của cô xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên bờ vai mượt mà
của cô. Bàn tay trượt xuống, hăm hở đi đến eo của cô, đem lửa nóng ở nơi
nào đó cọ sát vào cặp mông cô.

“Bây giờ thân thể em suy yếu như vậy, để tôi đặc biệt có cơ hội khi dễ

em một chút... em thấy sao?”

Du Nguyệt Như khinh thường “hừ” một tiếng trả lời anh. Thi Dạ Diễm

giận quá hóa cười, cởi sợi dây trói cổ tay cô ra. “Tắm xong rồi ra ngoài ăn
chút gì đi, giữ sức để buổi tối tôi giày vò em, tôi không muốn để em chết
như thế đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.