CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 312

chứ? Em thật sự cho rằng tôi không nhìn ra? Em muốn lừa gạt bản thân đến
khi nào? Nói ra chúng ta cùng nhau thương lượng một chút.”

“Em sợ…Thi Dạ Diễm…Em…sợ.” Cô vùi mặt trước ngực anh, cả

người yếu ớt không chịu được một sự tác động nào khác.

Từ lúc gặp lại đến giờ, cô luôn cảm thấy sợ. Sợ anh giết mình, sợ anh

biết thân phận của cô, sợ anh giam giữ cả đời không cho cô tự do. Sau khi
trở về mới phát hiện ra, thói quen đã được hình thành còn đáng sợ hơn anh
nhiều lắm. Giống như một loại chất độc ngấm vào tận trong xương tủy của
cô.

Thì ra điều cô sợ nhất là, trong màn đêm dài tưởng như vô tận này, cơ

thể dường như không chịu sự khống chế của đại não bừa bãi nhớ nhung một
người nào đó, cảm giác đó giống như sâu bọ đang gặm nhấm tim cô, cô lại
không có cách nào có thể chống cự lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm
vào đó, sợ hãi khiến cho cô không biết phải làm như thế nào.

Thì ra là lúc tình cảm bất chợt xuất hiện, ban đầu ai cũng sẽ phải trải qua

cảm giác hốt hoảng được gọi là thúc thủ vô sách (bó tay không có biện
pháp).

Khóe miêng Thi Dạ Diễm không kìm được giơ lên, anh muốn cười ra

tiếng nhưng phải liều mạng kìm né, nếu không cô sẽ vất bỏ tất cả mà trở lại
lúc ban đầu. “Tôi là ai?”

“Thi Dạ Diễm.” Không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế, Du Nguyệt Như

cảm thấy khó hiểu.

“Vậy em cảm thấy còn gì đáng sợ, chỉ cần tiếp tục chìm đắm vào đó,

những chuyện khác có tôi.” Anh hôn cô một cái, dùng phương pháp của anh
để trấn an tất cả sợ hãi của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.