CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 5

Đáy mắt Thi Dạ Diễm thoáng qua một tia đùa giỡn tinh quái, Du Nguyệt

Như phát hiện ra sự khác thường đó, trong lòng chợt cảm thấy lo sợ.

Chẳng lẽ anh còn nhớ rõ cô!

Ánh mắt của anh quá suồng sã, khiến Hi Nhĩ có chút bất mãn.

“Hi Nhĩ, tôi thật có chút đồng cảm với anh.” Thi Dạ Diễm đẩy người

phụ nữ quỳ gối giữa hai chân đang ra sức chiều ý anh, cô ta tỉ mỉ lau sạch sẽ
cho anh sau đó tự động lui ra. Anh kéo khoá quần lên, cười như không cười.

“Hả?” Hi Nhĩ híp mắt, Thi Dạ Diễm cố ý làm vẻ mặt khiến bầu không

khí trầm xuống. Du Nguyệt Như giả như vô ý cúi xuống vén mái tóc dài
nhìn anh.

Thi Dạ Diễm thả lỏng, mở miệng ngụ ý nói: “Du tiểu thư thật phi phàm,

nhìn qua cũng biết là không phải người phụ nữ tầm thường, thật khiến cho
người ta hồn bay phách lạc.”

Hi Nhĩ thích thú cười haha, ánh mắt màu nâu xinh đẹp lộ ra một tia ấm

áp hiếm thấy trước mặt người ngoài, bàn tay vuốt ve vòng eo của cô.
“Người Trung Quốc các anh không phải có câu, anh hùng khó qua ải mĩ
nhân sao.”

Thi Dạ Diễm cười, “Trung Quốc còn có một câu, ôn nhu hương, anh

hùng mộ*.”

(*Có nghĩa là: sự dịu dàng của phụ nữ là mồ chôn người anh hùng.)

Hi Nhĩ nghe không hiểu hàm ý trong câu nghĩa là gì, nhưng lại khiến Du

Nguyệt Như hồi hộp một phen. Cô không biết tên Thi Dạ Diễm rốt cuộc
muốn làm gì, cũng không rảnh rỗi bận tâm, tối nay cô mạo hiểm đến đây
chỉ có một mục đích duy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.