CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 504

Du Nguyệt Như tiến lên ném cho Thi Dạ Diễm một cái tát, “Anh dám để

em lại một mình tới đây! Có phải cho rằng mình giỏi giang đến mức có thể
xử lý tốt mọi chuyện hay không? Vậy tại sao còn có thể bị thương thành
như vậy?”

Sau đó không đợi anh mở miệng, Du Nguyệt Như chợt nhào vào trong

ngực anh ôm anh thật chặt, nước mắt lưu lại trên mặt, theo gương mặt chảy
vào cổ của anh.

“Cho dù anh lựa chọn thế nào em cũng sẽ hiểu cho anh, em đã đợi bốn

năm, mười bốn năm, bốn mươi năm cũng không sao cả, em tin anh chưa
quên lời hứa của anh, em sẽ chờ anh một ngày nào đó sẽ lấy em. Nhưng anh
nhớ rằng, nếu như con gái bởi vì anh mà chết, em cả đời… cũng sẽ không
tha thứ cho anh.”

Du Nguyệt Như lúc nói những lời này giọng nói có chút run rẩy, nhưng

cực kỳ kiên định, không khỏi mang ý thức Thi Dạ Diễm quay về buổi tối
hoan ái lần cuối cùng của bọn họ mấy năm về trước. Người phụ nữ này yêu
kiều mềm mại ở trong ngực anh, thân thể mảnh khảnh chịu đựng tất cả từ
anh.

“Tiểu Như, nếu quả thật mang thai, thì hãy sinh ra, anh sẽ lấy em…tốt

nhất là một đứa con gái.”

Cô là người phụ nữ đầu tiên và cũng là duy nhất anh muốn cưới. Anh tin

chắc rằng mình không chỉ nói đùa một chút mà thôi. Có lẽ chính từ đêm anh
gieo vào trong thân thể cô một hạt mầm, có lẽ trước đó, anh không hề biết.
Anh cho rằng trong bốn năm này anh mới là người bị nỗi nhớ ấy hành hạ
sâu nhất. Anh trải qua thiên tân vạn khổ để có thể khôi phục thế lực như
ngày xưa tranh quyền đoạt thế muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng,
như vậy mới có thể cho cô tất cả, nhưng anh lại quên thứ anh muốn cho
chưa chắc là thứ cô thực sự cần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.