Tư thế ngồi của thái tử rất phách lối, cổ áo sơ mi màu xanh dương nhạt
mở rộng, khinh thường hừ lạnh. “Nha đầu kia bao nhiêu tuổi? Mới mười
lăm tuổi đã say rượu!”
“Không say rượu mà được à? Chỉ tại Triều ca cứ cụng rượu rồi lại cụng
rượu với tiểu Tịch!” Dĩ Nhu nhìn thái tử cau mày, không nhịn được mở
miệng oán trách lại bị thái tử dở thủ đoạn. “Cút lên phòng ngủ!” Tiểu Hoa
hậm hực cầm lược ngẩng đầu lên từ trong ngực Du Nguyệt Như đi ra ngoài.
“Đau...” Từ trước đến giờ Dĩ Nhu không dám nói gì về sự thô bạo của
thái tử, cô là người nhỏ bé nhất, lại nhu nhược nhất, không dám bắt nạt lại
các ca ca càng không bằng Du Nguyệt Như mạnh mẽ độc lập. Vì da thịt
không chịu nổi hành hạ nên cô bất đắc dĩ phải lựa chọn ngoan ngoãn nghe
lời.
Khi Dĩ Nhu đã đi khuất, sắc mặt thái tử lập tức trầm xuống, đứng dậy
cài lại khuy áo, quay về phía Du Nguyệt Như. “Đi, ngồi xe anh.”
Nhiệt độ xung quanh nhất thời hạ xuống dưới 0 độ, Du Nguyệt Như biết
vì anh có chuyện không vui, liếc nhìn Hoàng Phủ Triệt chậm rãi đi theo
phía sau. Hoàng Phủ Triệt nhún vai, “Anh ấy muốn tìm chị từ sớm rồi.”
Cô gật đầu, thái tử nóng tính ngang ngược phách lối đúng là nổi tiếng,
không dễ dàng ở dưới trướng của bất kì kẻ nào, nhưng thỉnh thoảng lại nghe
theo lời của Hoàng Phủ Triệt. Nếu không phải Hoàng Phủ Triệt ngăn cản,
cô làm gì có thời gian nghỉ ngơi mấy ngày vừa qua.
Suốt đoạn đường không thấy thái tử nói chuyện, Du Nguyệt Như cũng
không dám chủ động chọc vào quả bom này. Xe dừng bên ngoài nhà trọ của
cô, cô nói cảm ơn, động tác rất lưu loát ra khỏi xe của anh, mới vừa đi được
mấy bước đã nghe thấy tiếng anh khóa xe.
Cô chưa kịp quay đầu lại liền bị anh đẩy từ phía sau vào thang máy, ấn
vào nút số tầng của cô.Diễn - ๖ۣۜĐàn - Lê - Quý - ๖ۣۜĐônThang máy đi thẳng