CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 546

máy bay trực thăng, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ, nét mặt cô
đơn không nói nên lời. Nếu không hay là anh cũng tìm người kết hôn đi.

Pháo hoa nổ vang trên bầu trời đã che giấu đi câu nói từ tận đáy lòng mà

cô muốn nói: “Em nguyện ý”, trong khi khói lửa trên bầu trời lại làm cho
mọi người cùng làm chứng cho tình yêu của bọn họ. Chiếc nhẫn kim cương
Hắc Kim được đeo vào tay cô tượng trưng cho lời thề một đời một kiếp.
Lúc Thi Dạ Diễm nhấc khăn voan trên đầu cô rồi nâng cằm cô hôn thật sâu,
giọt nước mắt vui sướng và ngọt ngào rơi xuống từ đôi mắt cô dâu, bên môi
lại nở nụ cười, không khỏi làm người ta cảm thấy đó mới đúng là định
nghĩa cuối cùng của hạnh phúc.

Thi Duy Ân được Thái Tử bế trên tay cười vui vẻ, tung những cánh hoa

nhỏ rơi xuống đầu hai người. “Cha! Con còn chưa nói cha có thể hôn cô
dâu sao cha đã hôn rồi!”

“Nhóc con! Con có biết nên gọi cậu là gì không?” Thái Tử hiếm khi lộ

ra vẻ cưng chiều, xoay cái đầu nhỏ của cô bé qua mà hỏi.

Thi Duy Ân nhăn mặt nhăn mũi, nghịch ngợm le lưỡi làm mặt quỷ với

anh ta.

“Cậu là người xấu! Con không thích cậu!”

Thái Tử nhất thời giống như quả bóng bị xì hơi, giơ tay véo má cô bé

một cái. “Cậu cũng không thích con! Con và cha con đều khiến cậu thấy
phiền!”

“Oa...Đau quá! Cha mau tới cứu Tiểu Trà Diệp!” Thi Duy Ân ở trong

lòng Thái Tử dùng sức né trái né phái để tránh nanh vuốt ma quỷ của anh
ta, chợt cảm thấy có hai bàn tay nâng cô bé lên, cơ thể cô bé được nhấc
bổng lên phút chốc trở về trong ngực của Thi Dạ Diễm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.