CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 79

Du Nguyệt Như mím chặt môi, cho rằng anh vẫn ép hỏi cô như cũ. Ai

ngờ anh cứ nhìn cô chăm chú như vậy, không buông tay, cũng không kéo cô
lên. Tất cả cảm xúc tích tụ lại trong lòng, cắn răng nghiến lợi nói. “Muốn
nghe sự thật phải không, tôi đã ngủ với anh ta đấy, đây chính là lời nói thật,
bây giờ hoặc là anh kéo tôi lên, hoặc là buông tay!”

................

dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

...............

Một chút hơi sức còn lại của cô trong lúc giằng co đều biến đi đâu mất,

thậm chí cô còn muốn buông tay để bị rơi xuống đất chết, hoặc là bị xe
cáng chết. Lúc này Thi Dạ Diễm chợt gồng sức kéo cô lên. Thời gian giằng
co hơi lâu, lồng ngực của anh cũng hơi phập phồng. Nguy hiểm qua đi, hai
chân Du Nguyệt Như mềm nhũn ra dựa vào lan can ngồi bệt xuống đất, há
miệng thở dốc, hai mắt đăm đăm.

Thi Dạ Diễm không nói lời nào đứng bên cạnh cô.

Quần chúng đứng xem dưới chân cầu vượt có người báo cảnh sát, xa xa

có thể nghe được tiếng còi xe cảnh sát chói tai. Thi Dạ Diễm ngồi xổm
xuống nắm cằm của cô nâng lên, sắc mặt âm trầm như có điều muốn nói rồi
lại thôi. Thần sắc trong đôi mắt Du Nguyệt Như chậm rãi trở lại thoáng
chốc bốc lửa, nhào lên đánh đấm anh như điên.

“Anh muốn giết tôi phải không? Có phải không? Nếu như tay anh trơn

chút nữa là tôi rớt xuống rồi! Tôi chết ngay lập tức đấy anh biết không!
Khốn kiếp, anh là đồ khốn kiếp!”

Người phụ nữ này tưởng chừng bóp một cái là vỡ không ngờ đấm lại

đau đến vậy. Thi Dạ Diễm nhân cơ hội bắt được hai tay cô kéo ra phía sau,
ép sát người cô lên lồng ngực của mình, nghiêng đầu hôn lên đôi môi cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.