CÔ BÉ, EM THUA RỒI - Trang 85

ở tiệm danh tiếng cho mình, dung mạo thanh tú, giọng nói ôn hòa mềm mại
thật dễ nghe.

“Rồi ạ.” Du Nguyệt Như giúp bà cài khóa bên người lại cẩn thận, lùi về

phía sau hai bước, chậc chậc khen ngợi.

“Ai mà tin dì đã có con trai lớn như thái tử rồi chứ, đi ra ngoài nói chúng

ta là chị em cũng không có ai nghi ngờ đâu.”

Tân Tiệp yên lặng nở nụ cười, đôi tay siết chặt cái eo của mình, tầm mắt

nhìn trong gương quét qua thân thể mình từ đầu tới chân, ngược lại phản
ứng rất lạnh nhạt. “Không bằng năm đó rồi.”

Du Nguyệt Như vịn vai bà chống cằm trêu ghẹo. “Nếu con là đàn ông

nhất định sẽ cưới người phụ nữ như dì làm vợ.”

Tân Tiệp liếc mắt liền nhìn thấy đôi mắt vô hồn của Du Nguyệt Như,

xoay lại vỗ vỗ lên mặt cô. “Ở lại ăn cơm tối đi, những món con thích ngày
nào phòng bếp cũng chuẩn bị sẵn cả, vậy mà không thấy con trở lại, tay
nghề của dì sớm bỏ đi rồi.”

Giọng nói ôn hòa mang hương thơm nhàn nhạt, bàn tay ấp áp, những

ngón tay mảnh khảnh. Đây là Tân Tiệp.

Vợ thứ hai của cha cô. Là mẹ của thái tử và Dĩ Nhu.

Du Nguyệt Như không hề nhớ chút gì về mẹ đẻ của mình, người mẹ

trong kí ức từ thuở nhỏ của cô chính là Tân Tiệp. Cha cô có hai người con
trai và hai người con gái, Tân Tiệp đều coi tất cả như con đẻ của mình, chưa
bao giờ thiên vị hay tỏ thái độ lạnh nhạt với bất kì ai. Mặc dù thái tử không
dễ gì chịu nghe lời người khác, nhưng chưa bao giờ trực tiếp tranh cãi với
bà. Còn Hoàng Phủ Triệt chỉ trong trường hợp vô cùng cần thiết mới gọi bà
là mẹ, tính tình anh lạnh nhạt đối với ai cũng đều như vậy, nhưng sự kính
trọng với Tân Tiệp thì ai cũng có thể nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.