phải cách chải tóc và cũng không phải điệu bộ của nàng. Landry bước ra
ngoài tìm nàng ngoài cổng nhà thờ, nơi những người hành khất rách rưới
thường đúng trong lúc nhà thờ làm lễ.
Nhưng không thấy Fadette với quần áo rách rưới đâu hết. Dự hết buổi lễ
Mixa, chàng vẫn không thấy nàng. Mãi đến lúc bắt đầu lễ chính đến, khi tiếp
tục nhìn cô gái đang cầu nguyện hết sức thành kính trong giáo đường, thấy
nàng ngẩng đầu lên chàng mới nhận ra Fedette, nhưng trong trang phục và
dáng vẻ hoàn toàn mới lạ đối với mình. Vẫn là những thứ quần áo xoàng xĩnh
ngày trước, chiếc váy ngắn vải hoa, chiếc tạp dề màu đỏ và chiếc mũ vải
không có đăng-ten, nhưng đã được nàng tẩy sạch, cắt và khâu vá lại trong
suốt tuần qua. Tấm áo dài nay dài hơn rủ gọn ghẽ hơn trên đôi tất trắng tinh,
cũng như chiếc mũ nay đã có một hình thù mới xinh xắn trên mái tóc đen
mượt mà: tấm khăn choàng mới, màu vàng nhạt làm nổi làn da nâu của nàng.
Fadette cũng nối cho chiếc áo chẽn dài hơn, và thay vì dáng dấp một khúc gỗ
bận quần áo, giờ đây tấm thân nàng mảnh mai và uyển chuyển, tựa thân hình
một con ong mật. Hơn nữa, không biết cô gái đã dùng nước pha chế bằng các
loài hoa và dược thảo gì để rửa mặt và tay mà gương mặt trắng xanh và đôi
bàn tay xinh xắn có vẻ trong sáng và êm ái tựa cây sơn trà mùa xuân.
Thấy cô gái thay hình đổi dạng tới mức ấy, Landry đánh rơi quyển kinh.
Nghe tiếng động, cô bé Fadette quay hẳn lại và nhìn chàng trai, đúng vào lúc
chàng nhìn nàng. Đôi má nàng hơi đỏ hồng, không đỏ hơn đóa hoa hồng trên
cây nhưng làm nàng trở nên xinh đẹp, nhất là vì đôi mắt đen lánh chưa bị ai
chê bao giờ, phát ra một ngọn lửa rất mực trong sáng, tưởng chừng nàng đã
hoàn toàn đổi khác. Landry vẫn nghĩ bụng: "Fadette quả có pháp thuật phù
thùy. Từ xấu, nàng muốn trở nên đẹp, và thế là đẹp như có phép lạ". Chàng
run rẩy vì sợ hãi, nhưng không phải vì sợ hãi mà không muốn tới gần để nói
chuyện, và cho tới lúc buổi lễ Mixa kếtt thúc, trái tim chàng trai khắc khỏai vì
đợi chờ.