CÔ BÉ FADETTE - Trang 121

bảy, mười tám.

- Vả lại, trí khôn đến dần - ông cụ Naubin tiếp lời - và hễ có trí khôn, là

một cô gái tập làm cho mình trở nên thanh lịch và dễ thương. Đã tới lúc cô bé

Dế mèn nhận thấy mình không hề là một đứa con trai. Lạy Chúa, có lúc

người ta nghĩ nó sẽ hư hỏng tới mức làm cho cả vùng ta phải xấu hổ. Nhung

nó sẽ tự tu tỉnh như những đứa khác. Nó sẽ cảm thấy phải tự làm cho mình

được tha thứ đã từng có một người mẹ rất đáng chê trách, và rồi các ông, các

bà sẽ thấy là nó sẽ không hề làm gì để người ta nói tới mẹ nó đâu.

- Cầu Trời phù hộ - bà cụ Courtillet nói - vì một cô gái mà có vẻ như một

con ngựa không yên cương thì thật gớm guốc; nhưng tôi cũng hy vọng ở con

bé Fadette, vì tôi gặp nó hôm nọ, và khác với trước kia, luôn luôn đi sau tôi

để bắt chước đôi chân bị thọt của tôi, nó đã chào tôi và hỏi thăm sức khỏe tôi

với thái độ rất lễ phép.

- Con bé mà các cụ đang nói tới đấy, điên dại hơn là độc ác - ông cụ Henri

lên tiếng - Nó không hề xấu bụng, tôi xin bảo đảm như thế, chính nó thường

trông giữ mấy đứa cháu tôi ngoài đồng, hoàn toàn do lòng tốt, trong khi con

gái tôi bị ốm; nó chăm sóc mấy cháu rất tốt và cũng không muốn rời nó ra

nữa.

- Người ta kể là một cậu con sinh đôi của lão Barbeau say mê con bé trong

buổi lễ Thánh Andoche vừa qua, có phải thế không? - bà cụ Couturier hỏi.

- Thôi nào! - ông cụ Naubin đáp - không nên cho đó là điều quan trọng.

Chỉ là một trò đùa trẻ con thôi mà, và gia đình Barbeau, con cái cũng như bố

mẹ, đâu phải dại dột, các ông, các bà có hiểu không?

Người ta bàn tán về cô bé Fadette như thế đấy, và thông thường không

nghĩ tới những chuyện ấy nhiều, vì hầu như không còn trông thấy cô ta nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.