tay em và để em khiêu vũ trong vòng tay anh, thấy em hết sức dịu dàng, hết
sức dễ thương và chỉ nhảy với anh, lòng anh vui sướng biết chừng nào.
- Và chính đó là điều không nên làm chút nào - cô gái nói tiếp - Nhưng
Landry yêu thương, em thấy rõ anh luyến tiếc buổi khiêu vũ, và em không
hiểu sao anh lại không nhảy. Anh hãy đi nhảy chút đỉnh đi; em sung sướng
khi nghĩ anh vui thích, và em sẽ chờ đợi anh một cách kiên nhẫn hơn.
- Ồ! Em quá kiên nhẫn đấy! - Landry nói, giọng không mấy kiên nhẫn -
còn anh, thà chịu chặt hai chân còn hơn nhảy với những cô gái anh không hề
yêu, và dù có được thưởng một trăm quan, anh cũng không hôn.
- Nhưng nếu em nhảy - Fadette nói tiếp - thì em phải nhảy với những
người khác ngoài anh, và cũng phải để cho họ hôn.
- Không đâu! Không được đâu! - Landry bảo - anh không muốn người ta
hôn em tí nào.
Sylvinet không còn nghe thấy gì khác ngoài những bước chân xa dần, và
để khỏi bị em trai bắt được mình nghe trộm, khi cậu bước về phía mình, vội
vã bước vào khu nghĩa trang, và để mặc cậu em đi qua.
Phát hiện này giống như một nhát dao cứa vào trái tim Sylvinet. Chàng
không hề tìm cách tìm xem cô gái yêu Landry đắm đuối như vậy là ai. Biết có
một con người mà vì người đó Landry bỏ rơi mình, và con người đó chiếm
hết tất cả mọi ý nghĩ khiến Landry giấu kín cả người anh sinh đôi, không một
lời tâm tình, biết chừng ấy cũng đã đủ lắm rồi. "Chắc hẳn nó không tin mình -
Sylvinet nghĩ - và chắc hẳn cô gái mà nó say mê đến thế đã xúi nó sợ mình,
ghét mình. Mình không còn ngạc nhiên nữa khi thấy ở nhà, bao giờ nó cũng
rầu rĩ và hết sức lo lắng mỗi khi mình muốn hai anh em cùng nhau dạo chơi.
Mình không đi dạo, vì nghĩ nó thích đi một mình, nhưng giờ đây, mình sẽ hết
sức giữ gìn, không làm nó bối rối. Mình sẽ không nói gì với nó hết; nó sẽ