giận mình đã biết được những điều nó không muốn cho mình biết. Mình sẽ
đau khổ một mình, trong lúc nó sẽ hoan hỉ vì dứt bỏ được mình".
Sylvinet làm như lời tự hứa, và thậm chí còn làm quá mức cần thiết.
Chẳng những không còn tìm cách giữ em ở lại với mình, chàng còn là người
ra khỏi nhà trước tiên để khỏi làm em bối rối, rồi ngồi mơ màng trong khu
vườn cây ăn quả vì không muốn bước chân đến cánh đồng: “Vì - cậu ta nghĩ -
nếu mình gặp Landry ngoài ấy, nó có thể tưởng mình dò xét nó và sẽ tỏ ra
cho mình thấy là mình quấy rầy nó”.
Nỗi sầu muộn ngày trước, hầu như đã lãng quên, nay trở lại nặng nề, day
dứt và hiện rõ trên gương mặt. Được mẹ ôn tồn động viên, nhưng xấu hổ vì
tinh thần yếu đuối, ở tuổi mười tám mà chẳng khác gì tuổi mười lăm,
Sylvinet không bao giờ dám thú nhận nỗi đau gặm nhấm tâm can mình.
Tình hình ấy cứu thoát cậu ta khỏi bệnh tật; vì Chúa lòng lành chỉ bỏ rơi
những ai tự bỏ rơi bản thân mình, và người có dũng khí chịu đựng nỗi đau thì
có sức mạnh chống chọi nỗi đau ấy hơn ngưòi than vãn. Chàng trai sinh đôi
tội nghiệp hầu như có thói quen âu sầu với gương mặt nhợt nhạt; thỉnh thoảng
lên cơn sốt, và trong lúc cao lớn lên chút ít, vẫn giữ thân hình nhỏ nhắn,
mảnh mai. Cậu ta không thật dẻo dai trong công việc tuy biết rõ lao động có
lợi cho sức khoẻ. Làm phiền lòng bố vì nỗi buồn của mình đã là quá rồi,
Sylvinet không muốn làm ông giận và gây thiệt hại cho ông vì sự hèn nhát.
Vì vậy, cậu ta làm việc, và làm việc một cách giận dữ chống lại chính bản
thân mình, thường lao động quá sức chịu đựng, và ngày hôm sau quá mệt
mỏi, không thể làm nổi việc gì nữa.
- Không bao giờ có thể là một người lao động cường tráng - lão Barbeau
nói - nhưng hễ làm được là nó làm, và khi làm, nó không biết giữ sức. Vì vậy
tôi không muốn nó đi làm cho người khác: với chút ít sức lực được Chúa ban
cho, nó sẽ chết sớm và tôi sẽ phải ân hận suốt đời.