CÔ BÉ FADETTE - Trang 142

- Thế cậu không biết ư? Tớ nghĩ là các cậu đã thỏa thuận với nhau, và cậu

không tiễn chân cô ấy là để khỏi bị quở trách. Nhưng quả là cô ấy đi rồi, ôm

theo mộl cái gói, đi về phía bên phải nhà bọn tớ, cách đây chưa quá mười lăm

phút. Cô ấy di Chateau-Meillant, và vào lúc này, chưa đi thật xa đâu.

Landry chạy một mạch cho tới khi bắt gặp cô bé Fadette trên một con

đường cát nhỏ chạy dọc cánh đồng nho.

Kiệt sức vì đau buồn và vì chạy quá nhanh, chàng ngã gục trên đường

không nói năng gì được, chỉ ra hiệu cho cô gái là cứ bước qua người mình mà

đi trước khi chia tay.

Khi chàng trai đã có phần hồi tỉnh, Fadette lên tiếng:

- Landry thân yêu, em muốn tránh cho anh nỗi đau buồn này, nhưng anh

đã làm em mất hết can đảm. Anh hãy xử sự như một đấng nam nhi và đừng

ngăn cản lòng can đảm của em. Em cần tới nó lắm, vì khi nghĩ thằng bé

Jeanet tội nghiệp đang chạy tìm em và kêu la phía sau em, em cảm thấy mềm

lòng lắm rồi. A! Landry, em van anh, anh hãy giúp em, đừng buộc em không

làm tròn bổn phận. Nếu hôm nay em không đi, thì chẳng bao giờ em đi được

nữa, và chúng ta sẽ thất bại.

- Fanchon, Fanchon, em chẳng cần phải can đảm lắm đâu - Landry đáp -

Em chỉ thương nhớ một đứa trẻ: nó sẽ sớm khuây khoả vì nó là đứa trẻ. Em

không quan tâm tới nỗi thất vọng của anh, em không biết thế nào là tình yêu,

em không hề yêu anh và sẽ nhanh chóng quên anh, và vì vậy có thể không

bao giở trở lại nữa.

- Landry, em sẽ trở lại; em xin Chúa chứng giám là em sẽ trở lại, sớm nhất

sau một năm, muộn nhất sau hai năm; và em sẽ không mảy may quên anh, sẽ

không bao giờ có người bạn trai hay người tình nào khác ngoài anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.