CÔ BÉ FADETTE - Trang 15

Ngày đầu, cả hai chỉ biết than vãn và khoác chặt tay như thể sợ người ta

tới dùng vũ lực chia ly chúng. Nhưng ông lão Barbeau không bao giờ làm

vậy. Ông có kinh nghiệm của người nông dân, vừa biết kiên nhẫn chờ đợi,

vừa đặt lòng tin và tác dụng của thời gian. Vì vậy, ngày hôm sau, khi thấy

người ta trông mong chúng hiểu ra lý lẽ chứ không thúc ép, hai cậu bé đâm ra

khiếp hãi trước ý chí ông bố hơn là trước những lời đe nạt và những trận đòn.

- Thế nhưng chúng ta vẫn phải phục tùng - Landry lên tiếng - và cần xem

xem ai trong hai anh em ta sẽ đi, vì bố mẹ để cho chúng ta chọn lựa, và ông

lão Caillaud đã bảo là không thể nhận cả hai anh em chúng ta.

- Với anh thì đi hay ở đâu có nghĩa lý gì - Sylvinet đáp - vì đằng nào

chúng ta cũng phải xa nhau. Anh không chỉ nghĩ đến việc đến sống ở chốn

khác không thôi đâu, nếu cùng đi với em, anh sẽ bỏ những thói quen lúc sống

ở nhà.

- Anh nói thì nói thế thôi - Landry tiếp lời anh - nhưng người ở lại với bố

mẹ thì đựơc yên tâm hơn và ít phiền muộn hơn người sẽ không còn được

trông thấy người anh em sinh đôi, bố mẹ, vườn tược, gia súc cũng như tất cả

những gì vốn làm mình vui thích.

Landry nói, khá kiên quyết; nhưng Sylvinet lại khóc vì không có đủ quyết

tâm như cậu em và nghĩ tới chuyện vừa mất hết tất cả vừa phải rời bỏ tất cả,

cậu ta xót xa không sao ngăn nổi nước mắt.

Landry cũng khóc, nhưng không khóc nhiều bằng và không khóc giống

cậu anh, vì luôn luôn tính chuyện nhận lấy phần vất vả nhất về mình, và

muốn biết cậu anh có thể chịu vất vả tới đâu, để dành hết phần còn lại cho

riêng mình. Cậu ta biết rõ nếu phải đến ở một nơi xa lạ và sống với một gia

đình khác gia đình mình, thì Sylvinet lo sợ hơn cậu ta nhiều.

- Anh này - Cậu ta bảo Sylvinet - nếu chúng ta có thể quyết định chia tay,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.