cả một tấm lòng cao thượng và không bao giờ muốn biết cháu giàu hay
nghèo.
- Cháu Fanchon thân yêu, sau khi bà cháu qua đời, cháu có thể lấy danh
dự thề với bác là Landry không hề được cháu hoặc một người nào khác cho
biết tình hình của cải của cháu không?
- Cháu xin thề với bác - Fadette đáp - Điều cháu nói cũng đúng sự thật
như việc cháu kính Chúa. Bác là người duy nhất trên đời này, biết chuyện
tiền bạc ấy sau cháu.
- Còn về tình yêu của Landry, cháu có nghĩ là nó vẫn còn giữ nguyên vẹn
đối với cháu không, Fanchon? Và sau khi bà cháu mất, cháu có nhận được
dấu hiệu gì tỏ ra nó không chung thủy với cháu không?
- Cháu đã nhận dược dấu hiệu tốt đẹp nhất - nàng đáp - Cháu xin thú thật
với bác là ba ngày sau khi bà cháu mất, anh ấy tới thăm cháu, và thề nguyền
với cháu rằng anh sẽ đau buồn mà chết nếu không lấy được cháu làm vợ.
- Thế cháu trả lời nó thế nào, Fadette?
- Thưa bác Barbeau, cháu không bắt buộc phải thưa với bác điều đó;
nhưng cháu vẫn thưa để làm bác vui lòng. Cháu trả lời anh là chúng cháu còn
có thời gian để nghĩ tới chuyện hôn nhân, và cháu không sẵn sàng nhận lời
một chàng trai tỏ tình với cháu, khi bị bố mẹ phản đối.
Cô bé Fadette nói với giọng khá kiêu hãnh và dứt khoát, khiến ông lão
Barbeau lo lắng:
- Fanchon Fadet - ông nói - bác không có quyền hỏi cháu, và bác không
hề biết cháu có ý định làm cho con trai bác hạnh phúc hay đau khổ suốt đời;
nhưng bác biết nó yêu cháu say đắm. Và nếu ở địa vị cháu, với ý nghĩ cháu
được yêu thương vì chính bản thân cháu, bác sẽ tự bảo mình: Landry Barbeau