yêu mình khi mình ăn mặc rách rưới, khi mọi người xua đuổi mình, và khi
chính cha mẹ chàng đã sai lầm cho là chàng phạm một tội lỗi lớn. Chàng thấy
mình xinh đẹp khi mọi người cho mình không mảy may có hy vọng trở nên
xinh đẹp; chàng yêu mình dù những nỗi khổ đau mối tình ấy gây nên cho
chàng, chàng yêu mình khi mình vắng mặt cũng như có mặt, cuối cùng,
chàng yêu mình tới mức mình không thể ngờ vực chàng và không bao giờ
muốn có một người khác làm chồng.
- Thưa bác Barbeau - cô bé Fadette đáp - Cháu tự bảo mình tất cả những
điều ấy từ lâu, nhưng, cháu xin nhắc lại, nỗi kinh hãi nhất của cháu là bước
chân vào một gia đình mà người ta xấu hổ vì cháu và chỉ nhượng bộ vì động
lòng thương hại.
- Fanchon - ông lão Barbeau nói tiếp - nếu sự ngăn cản cháu chỉ có thế, thì
cháu nên quyết định đi, vì gia đình Landry yêu quý cháu và muốn có cháu.
Cháu chớ nghĩ là gia đình nó thay đổi ý kiến vì thấy chas1u giàu có. Gia đình
bác kinh ghét cháu không phải vì cháu nghèo, mà vì dư luận xấu của thiên hạ
đối với cháu. Nếu dư luận ấy chính đáng, thì không bao giờ bác chấp nhận
việc gọi cháu là con dâu, dù Landry có vì vậy mà chết chăng nữa. Nhưng bác
dã muốn biết rõ tất cả những lời đồn đại về cháu; bác đã tới Château-Maillant
về chuyện ấy; đã hỏi han cặn kẽ tới những việc nhỏ nhất ở đấy và cả ở vùng
ta đây nữa, và giờ đây, bác nhận rõ người ta đã dối trá, và cháu là một cô gái
đức hạnh và trung thực, như Landry đã hết sức nhiệt tình khẳng định. Vì vậy,
Fanchon Fadet, bác lại đặt vấn đề hỏi cháu cho con trai bác, nếu cháu đồng ý,
thì sau tám ngày, nó sẽ có mặt tại đây.
Cô bé Fadette rất vui mừng. Sự cởi mở tâm tình này nàng từng biết trước.
Tuy vậy, không muốn bộc lộ vì muốn được gia đình tương lai của mình mãi
mãi yêu quý, nàng chỉ trả lời một cách dè dặt.
Lão Barbeau bèn nói: