CÔ BÉ FADETTE - Trang 180

- Anh Sylvain, tôi chuẩn bị về đây, và anh đứng lên đi vì hết sốt rồi, và

không nên nằm quá thoải mái như vậy nữa, trong khi mẹ anh phải vất vả

phục vụ và mất thì giờ bên cạnh anh. Bác thay mặt tôi đưa thức ăn gì thì anh

sẽ dùng thức ăn đấy. Thịt đấy thôi, và tôi biết anh bảo anh kinh tởm thịt và

chỉ còn sống bằng mấy thứ cỏ. Nhưng không sao, anh sẽ cố gắng, và đừng có

chê, cũng đừng tỏ ra gì hết. Bác sẽ vui mừng thấy anh ăn thức đặc. Còn về

phần anh, sự ghê tởm mà anh cố vượt qua và giấu kín, lần sau sẽ giảm bớt, và

đến lần thứ ba thì sẽ hoàn toàn không còn nữa. Anh sẽ thấy tôi có nhầm

không. Tạm biệt anh và mong rằng tôi không sớm bị gọi tới vì anh nữa, vì

anh sẽ không còn đau ốm nếu anh không muốn đau ốm.

- Thế tối nay cô không tới ư? - Sylvinet hỏi - Tôi cứ tưởng cô sẽ tới.

- Anh Sylvain, tôi không làm thầy thuốc vì tiền bạc, và tôi có công việc

khác phải làm, chứ không phải lo chăm sóc anh khi anh chẳng ốm đâu gì.

- Fadette, cô nói đúng, nhưng cô cho tôi vẫn giữ thói ích kỷ khi muốn

được gặp cô; không phải thế đâu, tôi thấy được an ủi khi được trò chuyện với

cô.

- Anh không hề là người tàn phế và anh biết nhà tôi. Anh biết tôi sẽ là em

dâu anh do hôn nhân, cũng như hiện nay tôi đã là em anh do tình thân.Vì vậy

anh rất có thể đến chuyện trò với em mà chẳng có điều gí đáng chê trách hết.

- Tôi sẽ đến vì cô đồng ý - Sylvinet đáp - Vậy tạm biệt Fadette; tôi sẽ dậy,

tuy còn rất đau đầu vì mất ngủ và trằn trọc suốt cả đêm.

- Tôi vẫn rất muốn làm anh hết cơn đau đầu ấy, nhưng anh nhớ cho đó là

cơn đau cuối cùng, và tôi lệnh cho anh tối nay phải ngủ thật ngon.

Fadette đặt bàn tay lên trán Sylvinet, và năm phút sau, cậu ta cảm thấy

mát mẻ và bình tâm, không còn đau đớn gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.