cũng có chút đấy. Chẳng phải tài ba gì cho lắm cậu mới giúp được tớ tìm thấy
anh tớ, chắc cậu vừa trông thấy anh ấy trong khi tớ đang nói chuyện với bà
cậu chứ gì; và nếu có lòng tốt, thì đáng lẽ không làm tớ đau khổ, đợi chờ và
buộc tớ phải đi vòng vèo. Đáng ra cậu, người trách tớ không có tấm lòng, cậu
phải bảo tớ ngay tức thì: "Hãy đi xuôi cánh đồng cỏ và sẽ tìm thấy anh cậu
trên bờ sông". Làm như vậy cậu chẳng mất gì, thế mà cậu lại đùa giỡn với nỗi
đau khổ của tớ, và cái đó làm giảm giá trị sự giúp đỡ của cậu đối với tớ.
Tuy có tài đối đáp nhanh, cô bé Fadette vẫn phải trầm ngâm một lát, rồi
mới nói:
- Tớ thấy cậu cố gắng hết sức để làm cho trái tim cậu thoát khỏi chuyện ân
nghĩa, và để cậu nghĩ rằng cậu không nợ nần gì tớ hết. Nhưng lại một lần
nữa, trái tim cậu thật cứng rắn và xấu xa vì, nó không hề bảo cho cậu biết là
tớ không hề đòi hỏi cậu một tí gì, thậm chí không hề trách móc thái độ vô ân
bạc nghĩa của cậu.
- Đúng thế, Fanchon - Landry vốn là hiện thân của lòng trung thực, đáp -
tớ có lỗi, tớ biết mình có lỗi và tớ xấu hổ; đáng lẽ tớ phải nói với cậu; tớ đã
có ý định ấy, nhưng cậu làm bộ mặt giận tới mức tớ không biết xử trí ra làm
sao.
- Và nếu ngay sau hôm xảy ra sự việc, cậu tới nói với tớ một lời thân ái,
thì chắc hẳn cậu không thấy bộ mặt giận dỗi của tớ, chắc hẳn cậu biết ngay tớ
tuyệt nhiên không đòi được trả ơn, và chúng ta đã là bạn bè, chứ không phải
để lúc này, tớ có ấn tượng xấu về cậu, và nhẽ ra, tớ để mặc cậu tự xoay xở lấy
với ma trơi. Thôi, chào Landry của nhà Bessonnière; cậu đi lo phơi quần áo
cho khô đi và nói với bố mẹ: "Quả là nếu không có cái con Dế mèn rách rưới
ấy, thì tối nay, con đã uống no nước sông rồi".
Nói xong, cô bé Fadette quay ngoắt và lại vừa đi vừa hát.