CÔ BÉ FADETTE - Trang 98

với cô như với những cô bé lên mười mà người ta không cúi xuống để hôn,

trong lúc cô hầu như cùng tuổi với tôi. Vì vậy tôi đã làm nhục cô, và nếu

không phải là một cô gái cực kỳ tốt bụng thì cô đã nhận thấy rõ.

- Chỉ nghĩ tới không thôi, tôi cũng không - cô bé Fadette đáp; rồi đứng

dậy, vì cảm thấy mình nói dối và không muốn tỏ là mình nói dối - Kìa - cô

vừa nói vừa cố sức tỏ ra vui vẻ - cậu nghe tiếng dế kêu trong đồng lúa kìa;

chúng gọi tên tôi đấy; mà cả con cú mèo nữa, nó báo cho tôi giờ giấc các vì

sao chỉ ra trên mặt đồng hồ bầu trời.

- Tôi cũng nghe rõ, và tôi phải trở về Priche; nhưng Fadette này, trước khi

tôi nói lời tạm biệt, cô có muốn tha lỗi cho tôi không?

- Nhưng tôi có giận cậu đâu, Landry, và cậu không có gì để tôi tha lỗi hết.

- Có chứ - Landry nói, lòng hết sức xao động từ khi nghe cô gái nói với

mình về tình yêu và tình bạn, với một giọng êm đềm tưởng chừng còn hơn cả

giọng chim sơn tước hót trong bụi cây - Có chứ, cô phải tha lỗi cho tôi, nghĩa

là giờ đây bảo tôi phải hôn cô để sửa chữa thiếu sót là đã quên hôn lúc ban

ngày.

Cô bé Fadette hơi run rẩy; rồi ngay lập tức, lấy lại gương mặt vui vẻ:

- Landry, cậu muốn tôi cho cậu chuộc lỗi bằng một sự trừng phạt. Vậy thì

tôi xin xóa nợ cho cậu. Nhảy với đứa con gái xấu xí đã là tốt rồi; muốn hôn

nó, thì quả là quá hào hiệp.

- Thôi nào! Cô đừng nói thế! - Landry vừa thốt lên vừa nằm lấy cả bàn tay

lẫn cánh tay cô gái - tôi nghĩ hôn cô không phải là một sự trừng phạt trừ phi

tôi làm cô phiền lòng và kinh tởm...

Nói xong, Landry ước mong được hôn cô bé Fadette và run lên vì sợ cô

gái từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.