CÔ GÁI BẤT KHUẤT - Trang 22

hắn nhìn bà già đang ngồi co rúm người lại ở bên tường, một
thoáng cười hiện ra trong đôi mắt hắn: bà ta lo sợ sẽ đến lượt bà
ta chắc? Làm gì có chuyện đó!

Hắn nhớ đến một câu ngạn ngữ Pháp: “C’est le premier pas

qui coûte

[1]

! Có gì đâu mà phải khóc lóc, bà già? Trước sau gì rồi

cũng phải có một lần như vậy trong đời người đàn bà. Hắn rút
chiếc ví tiền ở túi quần sau.

— Đây, một trăm phật-lăng để cho cô bé ấy mua một bộ áo

quần mới khác. Bộ áo quần kia rách tươm hết rồi!

Hắn để tờ giấy bạc trên bàn và đội chiếc mũ sắt lên đầu:
— Đi mày!
Bọn chúng đóng sầm cửa sau lưng chúng, nhảy lên xe máy

dầu. Bà mẹ đi sang phòng khách. Cô con gái bà vẫn còn nằm ở
trên đi-văng. Nàng vẫn nằm như vậy, từ khi hắn rời nàng, và
khóc thật bi thảm.

Ba tháng sau, thằng Hans lại có dịp trở lại Soissons.
Hắn đã vào Paris với đạo quân chiến thắng và đã cởi xe máy

dầu đi qua Khải hoàn môn. Với bộ đội, hắn đã tiến tới đầu tiên ở
Tours và sau đến Bordeaux. Hắn thấy không có đánh đấm gì bao
nhiêu cả. Những người lính Pháp mà hắn gặp đều là những tù
binh. Chiến trận chỉ là một đám hội lớn, một cuộc vui chơi, mà
hắn chưa bao giờ tưởng tượng đến. Sau ngày đình chiến ở mặt
trận Pháp, hắn được ở Paris một tháng. Hắn gởi về cho gia đình
hắn ở Bavias những tấm ảnh phong cảnh và nhiều vật kỷ niệm.
Willi, nhờ biết rõ thủ đô Pháp như lòng bàn tay, được ở lại đó.
Còn hắn và phần còn lại của đơn vị hắn phải trở lại Soissons để
nhập vào lưc lượng đang chiếm đóng tại đó. Soissons là một thị
trấn nhỏ đẹp, và hắn được đồn trú rất thoải mái ở đó: Đầy đủ
thức ăn, và sâm banh thì một chai tính theo tiền Đức, chưa tới
một đồng “mark”. Khi hắn được lịnh trở lại đó, hắn nghĩ sẽ là
một sự thích thú nếu hắn đến thăm lại cô gái kia. Hắn sắm sẵn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.