CÔ GÁI CÓ HÌNH XĂM RỒNG - Trang 138

-Đúng. Chúng ta tiếp tục chứ?

Họ dừng ở ngã tư trên đồi và Vanger chỉ xuống bến cá cũ nay là bến tàu.

-Tất cả đất đai trên đảo Hedeby là gia đình Vanger sở hữu - hay để cho

chính xác hơn thì tôi quản lý. Trừ đất trang trại ở Ostergarden và một ít nhà
ở trong làng đây. Các ngôi lều ở dưới bến cá kia là sở hữu tư nhân nhưng là
những nhà nghỉ mùa hè, vào mùa đông phần lớn chúng trống không. Trừ
cái nhà xa nhất ở đằng kia - anh có thể thấy khói bay từ ống khói ra.

Blomkvist trông thấy khói bốc lên. Anh lạnh buốt thấu xương.

-Đó là một nơi tồi tàn, gió lùa thảm hại quanh năm. Eugen Norman sống

ở đó. Ông ta đã gần tám chục và là hoạ sĩ vẽ đủ thứ. Tôi nghĩ tác phẩm của
ông ta là những trò hào nhoáng nhưng ông ta cũng được tiếng là hoạ sĩ
phong cảnh. Anh có thể gọi ông ta là dị nhân bất đắc dĩ ở trong làng.

Vanger dắt Blomkvist đến tận nơi, nhận dạng lần lượt từng ngôi nhà.

Ngôi làng có sáu toà nhà to ở về phía tây của con đường và bốn nhà ở phía
đông. Nhà đầu tiên, gần hơn cả với nhà khách của Blomkvist và cơ ngơi
của Vanger, thuộc về Harald, anh của Henrik Vanger. Nó hình chữ nhật, hai
tầng bằng đá, thoạt nhìn thấy ngay là không có người ở. Rèm rủ, con đường
đến cửa chính không được quét dọn; tuyết phủ dầy đến mười lăm, hai mươi
centimét. Nhìn kỹ thêm họ có thể thấy các vết chân của một ai đó sục vào
tuyết từ ngoài đường lên đến cửa.

-Harald là một người ở ẩn. Hai anh em tôi không bao giờ nhìn vào mắt

nhau. Ngoài các bất đồng về làm ăn không kể - Harald là một cổ đông -
trong gần 60 năm qua chúng tôi ít khi nói chuyện với nhau. Năm nay ông
anh tôi chín hai, người duy nhất còn sống trong bốn ông anh của tôi. Tôi sẽ
nói với anh các chi tiết sau nhưng anh ấy đã được học để làm bác sĩ, phần
lớn thời gian anh tôi làm việc ở Uppsala. Từ bảy mươi tuổi anh ấy quay về
Hedeby.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.