CÔ GÁI CÓ HÌNH XĂM RỒNG - Trang 365

đây anh rẽ sang Norsjo. Quãng 6 giờ tối anh lấy một buồng ở khách sạn
Norsjo.

Anh bắt đầu cuộc tìm kiếm sáng sớm hôm sau. Cửa hàng đồ mộc Norsjo

không có ở trong danh bạ điện thoại. Một nhân viên tiếp tân ở khách sạn
Polar, một cô gái trạc hai mươi tuổi chưa hề nghe thấy cái món kinh doanh
này bao giờ.

- Tôi nên hỏi ai?

Cô nhân viên bối rối vài giây cho tới khi mặt cô bừng sáng lên và bảo

rằng cô sẽ gọi bố cô. Hai phút sau cô trở lại nói cửa hàng mộc kia đã đóng
cửa từ đầu những năm 80. Nếu anh muốn nói chuyện với một ai đó biết
nhiều hơn về việc này thì anh nên đi gặp một người Miến Điện nào đó,
người này là một đốc công và hiện đang sống ở một phố gọi là Solvandan.

Norsjo là một thị trấn nhỏ với một phố chính, có cái tên gọi Storgatan

khá thích hợp, chạy xuyên qua cộng đồng này. Các cửa hàng nằm dọc hai
bên đường với những phổ ở bên cách biệt ra gồm các nhà ở của dân. Ở đầu
đằng đông có một khu công nghiệp nhỏ và một chuồng ngựa; ở đầu đằng
tây sừng sững một nhà thờ bằng gỗ đẹp khác thường. Blomkvist để ý thấy
ngôi làng cũng có một nhà thờ Truyền giáo và một nhà thờ Pentecost. Một
biểu ngữ ở bảng tin tại trạm xe buýt quảng cáo cho một bảo tàng về săn bắn
và một bảo tàng về trượt tuyết. Một tờ quảng cáo còn sót lại thông báo
Veronika sẽ hát ở bãi đất hội chợ vào Ngày Giữa Mùa hè. Anh có thể đi từ
đầu làng đằng kia mất chưa đầy hai chục phút.

Gồm những nhà cho gia đình độc thân, cái phố này có tên Solvandan và

ở cách khách sạn chỉ chừng năm phút. Khi Blomkvist bấm chuông không
có ai trả lời. Lúc này 9 rưỡi sáng, anh cho rằng người Miến Điện đã đi làm,
hay nếu đã về hưu thì đang ra ngoài loanh quanh. Chỗ đỗ sau là một cửa
hàng ngũ kim ở Storgatan. Anh lý sự rằng bất kỳ ai ở Norsjo đây thì sớm
muộn ắt đều phải đến viếng thăm nhà ngũ kim. Có hai nhân viên bán hàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.