- Anh ta có cho cô mã khóa két tư liệu của anh ta không? – Armansky
kinh hoàng.
- Không hẳn là cho; anh ta viết vào một mẩu giấy và lưu nó ở dưới bàn
cùng với mật khẩu vào máy tính của anh ta. Nhưng vấn đề là khi giao cho
một thám tử tư làm một cuộc điều tra có cá nhân vô tích sự thì chính là ông
đã đùa. Anh ta bỏ mất sự thật là gã kia đã vay nợ để đánh bạc và hít cocain
như một cái máy hút bụi. Hay bạn gái gã đã phải tìm cứu trợ ở trung tâm
khủng hoảng của phụ nữ sau khi bị gã đánh cho tơi tả.
Armansky ngồi một hai phút giở các trang báo cáo. Nó được dựng lên
bằng một tay có nghề, chữ nghĩa sáng sủa và chứa đầy nguồn gốc tham
khảo cùng những xác nhận của bạn bè và chốn quen biết của đối tượng.
Cuối cùng ông ngước mắt lên, nói gọn:
- Chứng minh xem nào!
- Tôi được bao nhiêu thời gian?
- Ba ngày. Nếu chiều thứ Sáu cô không chứng minh được lý lẽ của cô,
cô bị sa thải.
Ba hôm sau cô nộp một bản báo cáo, cũng với các nguồn quy chiếu
tương tự, đã biến mất anh chàng vui vẻ nhiều tham vọng hướng ngoại kia
thành ra một tay tầm thường không thể tin cậy. Armansky đọc báo cáo của
cô nhiều lần vào kỳ nghỉ cuối tuần và bỏ một phần ngày thứ Hai ra làm một
cái việc không mặn mà lắm là kiểm tra hai chiều về một vài khẳng định của
cô. Ngay cả khi chưa bắt đầu ông cũng đã biết thông tin của cô sẽ được
chứng minh là chính xác.
Armansky lúng túng và cả giận dữ nữa với chính mình vì đã xét đoán
sai cô gái. Ông đã cho cô là ngu ngốc, thậm chí trì độn. Ông không chờ đợi
một cô gái từng bỏ nhiều lớp học đến nỗi không tốt nghiệp lại có thể viết
một báo cáo đúng đến như thế về ngữ pháp. Nó cũng có những nhận xét và