CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 100

bành bọc da cũ kỹ đóng đinh dẹt bằng đồng đã xuống màu. Một chiếc đèn
để bàn với chụp đèn màu đen còn chân đèn như một chiếc tù và nhỏ bằng
đồng, và những chiếc bàn đặt trong góc phòng làm từ gỗ cây óc chó. Những
văn bản báo cáo các vụ kiện, các bài phê bình luật, và những ấn phẩm luật
định kỳ chất đầy các kệ sách, chiếc bàn lớn bằng gỗ óc chó nơi McConnell
ngồi chồng chất giấy tờ, thư từ và cả một vài quyển sách bọc da, làm cho
cái laptop màu đen của ông ta trông lạc niên đại vô cùng.

“Cảm ơn hai người đã đến đây.” McConnell ngồi xuống sau bàn giấy.

“Tôi sẽ xử lý vấn đề khi Sam vắng mặt.”

Hiệu trưởng đi rồi ư?

“Như anh chị đã biết, ông ấy đi nghỉ. Từ tuần trước.”

Tôi biết chuyện này.

Angus nói, “Không cần phải xử lý nhiều đâu Jim à. Tôi hoàn toàn

chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra trong tù, và tôi đã đình chỉ chương
trình thực tập ngoại trú ở đấy rồi, tạm ngưng để điều tra. Tôi rất ân hận vì
chấn thương của Nat, cũng như những tai tiếng bất lợi cho trường.”

McConnell gật đầu. “Có lẽ chúng ta nên tua lại một chút. Sao anh

không kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra nhỉ?”

“Được thôi,” Angus nói, và Nat giữ vẻ chuyên nghiệp khi anh kể lại

một phiên bản ngắn gọn của cuộc tấn công, cuộc bạo động, và những gì xảy
ra sau đó. Đến cuối câu chuyện, gương mặt đầy vết nhăn của McConnell trở
nên nhăn nheo hơn. Ông ta suy nghĩ, tay vuốt vuốt cái cà vạt sọc xanh
dương và xanh lục, rồi đến mái tóc bạc dợn sóng của mình.

“Đây là một tình huống rất nghiêm trọng.”

“Đã từng, nhưng giờ thì xong rồi.” Angus khoa tay về phía Nat. “Cô

ấy mới phải chịu những điều khủng khiếp nhất, và cô ấy cần có thời gian để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.