CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 118

“Barb đang nằm nghỉ trên lầu, nhưng nó muốn gặp cô đấy.”

“Nếu chị ấy chưa qua được chuyện này, tôi có thể quay lại đây vào

lúc khác vậy.”

“Không đâu, nó đang chờ cô đấy. Đi theo tôi nào.” Bà Cracy quay

nhìn Angus, chỉ tay về phía thức ăn. “Tôi sẽ quay lại ngay và làm cho anh
một cái sandwich kẹp thịt nhé. Nướng với mật ong đấy.”

“Tôi ăn rồi, cảm ơn.” Angus nháy mắt với Nat. “Tôi sẽ chờ cô ở đây.”

Bà Cracy dẫn đường từ phòng bếp đi ngược lại đám đông, và Nat cảm

thấy mọi cặp mắt đổ dồn vào mình khi cô leo lên những bậc thang trải thảm
bông rồi biến mất khỏi tầm nhìn của họ, đi vào bóng tối của hành lang tầng
hai. Bà Cracy dẫn đường và nói, “Tụi tôi phải tắt hết đèn vì Barb bị chứng
nhức đầu kinh niên khi nó stress. Phòng nó là phòng thứ hai, ngay phía
trước.”

“Tội nghiệp quá. Thật kinh khủng làm sao.”

“Nó bị như thế từ hồi còn bé. Ánh sáng là điều tối kỵ. Cũng không

chất caffeine hay sô cô la gì cả.” Bà Stanley Cracy tiếp tục đi xuống cuối
sảnh, và xém chút nữa Nat tông vào bà khi bà dừng lại và mở một cánh cửa
ra. “Barb, con yêu?” bà khe khẽ gọi. Nhìn qua vai bà, Nat có thể thấy căn
phòng tối om bất thường, với những tấm màn chắn sáng viền bằng nẹp
trắng kéo gần phủ xuống đất.

“Gì vậy mẹ?” một giọng yếu ớt vọng ra.

“Cô ấy đây này. Con sao rồi?”

“Tới giờ vẫn ổn. Cơn đau vẫn chưa tới. Để cô ấy vào đi. Tụi nhỏ ổn

cả chứ?”

“Tụi nó ổn. Cái trò Game Boy đó thật đáng đồng tiền bát gạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.