CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 125

vượt qua cuộc nói chuyện này, nhưng sau đó cô sẽ phải chịu đau đớn.

Graf hắng giọng và cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi môi bẹt của

anh ta không cười. “Tôi có nghe cô đã làm hô hấp nhân tạo, cô Greco à.”

“Xin cứ gọi tôi là Nat. Đúng thế. Tôi thử hô hấp nhân tạo, nhưng

chẳng thể làm được gì.”

“Đấy là khăn quàng của cô à, cái khăn người ta tìm thấy trên người

anh ấy ấy?”

“Vâng. Tôi dùng nó để cầm máu, nhưng chẳng giúp ích được gì.”

“Cô cũng thử cả việc đó cơ à?” Graf cố nặn ra một nụ cười run rẩy.

“Cô đã nghĩ mình đang làm gì thế?”

Nat chớp mắt, ngạc nhiên vì âm vực hằn học trong giọng nói của anh

ta. “Có trời mới biết, cầm máu. Tôi học được điều ấy trong trại.”

“Trại à?”

“Trại nghỉ hè ấy.” Nat biết điều này nghe ngớ ngẩn thế nào, nhưng

đấy là sự thực mà.

“Cô đã ở bên anh ấy một khoảng thời gian dài. Tôi đã nhìn ra sau,

nhưng không có cô ở đấy. Khi tôi hình dung ra cô đang làm gì, điều ấy cho
tôi chút ít hy vọng.” Graf gục đầu xuống, thổi ra một cột khói khác, và Nat
nhìn nó cuộn lên rồi tan biến như bóng ma trong cơn gió buốt.

“Tôi đã cố một lúc lâu. Anh ấy thì đã mất lâu rồi.”

“Tôi sẽ không đời nào bỏ anh ấy lại nếu tôi biết anh ấy còn sống.”

“Dĩ nhiên là anh không biết.” Nat nhận ra rằng hẳn Graf cũng đang

mặc cảm tội lỗi như cô. Tự hỏi mình một chuỗi những câu giá mà. “Không
quan trọng việc anh hay tôi là người đã cố cứu anh ấy. Chỉ biết là mọi thứ
đã được làm để cứu anh ấy, nhưng vô ích”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.