CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 132

“Cảm ơn anh bạn,” Angus nói. “Rồi giờ thì sao đây? Bọn họ khóa

cổng trong bao lâu, anh biết không?”

“Họ chẳng nói gì nhưng tôi nghĩ chỉ hôm nay thôi. Tụi tôi đã giải lao

rồi.”

“Mấy anh thì khi nào chẳng giải lao.”

“Tiền đóng thuế của anh đang vận hành đấy nha.”

Angus khịt mũi. “Tôi đang trả cho mấy anh bao nhiêu tiền để ngồi giữ

em cái thằng khỉ đó vậy?”

“Hả! Ý anh muốn nói là ngồi lạnh teo cả mông trong cái xe ở giữa cái

nơi khỉ ho cò gáy này ấy à?” Sparer đốp lại, và họ cùng cười. “Không hề
đủ. Tôi đang chết thèm một đĩa bít tết phô mai khiêm tốn đây này.”

“Khi nào đến phiên xử hắn?”

“Ngày 8 tháng Hai. Ê, hôm qua Williams là thằng bé ngoan đấy nhé.

Một mình ngồi chờ, không hề láng cháng gần khu RHU.”

“Anh hẳn phải tự hào lắm nhỉ.” Angus vỗ vỗ vào lưng anh ta, mọi

người chào tạm biệt nhau, Nat và Angus tiếp tục bước qua mấy chiếc xe
đang đỗ. Angus nắm tay dẫn cô bước lên những bậc cấp đến cánh cửa kim
loại sơn màu đỏ vui mắt, bấm chuông, và đưa mặt vào cửa sổ. Một người
phụ nữ trung niên đẫy đà, miệng cười tô son ra mở cửa. Bà này trang điểm
quá tay, và mớ tóc giả màu đỏ của bà ta được cặp quăn quăn theo kiểu lỗi
thời.

“Angus! Anh khỏe không?” bà ta nói, đưa mắt nhìn vết băng bó của

anh. Lớp phấn nền dày như bánh kem trên trán bà ta suýt nữa gẫy đôi vì lo
lắng. “Ôi, anh chàng đáng yêu tội nghiệp! Bọn họ đã làm gì anh thế này?
Vào đi, vào đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.