CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 186

hỗn độn, nghèo khổ, rã rời. Anh được miễn trừ một loại nghiệp chướng.
Nghiệp chướng vì công ích.”

“Vâng, đúng vậy.” Angus choàng mở mắt ra như thể anh vừa nghĩ

đến chuyện gì, hay là xương sườn anh vừa chọc vào lá lách.

“Việc gì thế?”

“Thêm vài chuyện giả dụ nhé.” Anh nhăn nhó trở mình trên giường.

“Giả dụ như chuyện tối nay không phải là tai nạn thì sao?”

“Ý anh muốn nói tai nạn của chúng ta ấy hả?” Nat không rõ là mình

có hiểu đúng không.

“Phải. Giả dụ như chiếc xe tải đó cố tình tông chúng ta thì sao? Giả

dụ chuyện này có liên quan đến những cuộc gọi tối qua thì sao?”

Tránh xa hạt Chester ra. Nat không phân biệt được liệu Angus đang

hoang tưởng hay anh là người thông minh xuất chúng.

“À, hai người trông quen đấy,” một giọng đàn ông vọng vào từ ngoài

cửa. Nat quay lại. Hai viên cảnh sát bang mặc áo khoác chống đạn đồng
phục màu đen đứng trên lối cửa vào, đây cũng là những người đã thẩm vấn
cô sau vụ bạo động trong trại giam.

“Chào lần nữa nhé,” Nat đứng dậy nói. Cô vẫn đang nghĩ đến những

gì Angus vừa nói. Nếu đấy không phải là tai nạn thì sao?

“Cảnh sát Bert Milroy, thưa giáo sư,” viên cảnh sát nói, tuột chiếc

găng tay đen ra khỏi tay và bắt tay cô. Đôi mắt anh ta trông mỏi mệt, và
chóp mũi xương xương vẫn còn đỏ vì giá lạnh, như thể hai ngày qua anh ta
chẳng được sưởi ấm. Anh ta trỏ ngón tay qua viên cảnh sát trẻ tuổi hơn
đứng bên cạnh mình, với gương mặt mờ sẹo. Cô nhớ cảnh sát Johnston
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.