yêu mến họ.”
“Em cũng yêu họ vậy.”
“Có không đó?”
“Dĩ nhiên, là có.”
“Người ta đâu có phát ngấy những người mà họ yêu đâu.”
“Vâng, có đấy.” Nat cảm thấy nút thắt ấy siết chặt hơn trong lồng
ngực, và Hank quay đi, tắt bàn chải và nặn thêm kem đánh răng vào. Rù rì
rì. 1, 2, 3.
“Việc quan trọng ở đây là anh và em. Em xin lỗi làm anh ngượng vì
em đã không nói cho anh biết, và em không có gì để che giấu. Không có
chuyện gì giữa em và Angus cả.” “Anh biết mà.” Hank nhổ toẹt vào bồn
rửa mặt, xả nước ra, và chuyển sang răng nanh. 5, 6. “Anh vẫn nghĩ anh
chàng đấy là một tay thất bại.”
Oái. “Tại sao thế?”
“Hàm râu ấy ư? Cái đuôi tóc ấy ư? Rõ là một thằng hề.”
Nat với tay qua tắt nước.
“Sao em làm vậy?” Hank cau mày, vẫn chạy bàn chải rì rì trên răng.
7, 8, 9. “Khi nào anh đánh răng em cũng làm vậy cả.”
“Bởi vì anh tốn nhiều thời gian cho việc chải răng, và thật là phí
phạm khi xả nước trong lúc anh vẫn đang chải răng.”
“Giờ em lại lo lắng hóa đơn tiền nước sao?” Hank tiếp tục chải qua
những chiếc răng tiếp theo và lại mở nước lên. “Anh sẽ thanh toán cho em.”
“Không phải việc đó. Đấy là lãng phí. Nước đấy là toàn bộ nước mà
chúng ta có trên hành tinh này.” Nat vặn tắt vòi nước, thật chặt, và Hank