CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 376

đủ, quá dài rồi. “Tôi có thể sử dụng điện thoại được không? Bố mẹ tôi chắc
đang điên lên rồi.”

“Được chứ.” Mundy đứng dậy, lấy chiếc di động từ túi ra, đưa nó cho

cô. Ông ta nói thêm, “Nhân tiện đây, cánh phóng viên đã ở sẵn ngoài kia.
Tôi nghĩ phải nói với cô rằng biện lý sẽ rất biết ơn nếu cô không phát biểu
gì với báo chí. Ông ta sẽ thảo một bản công báo cho báo chí.” Mundy nhìn
vào mắt cô với một chút ánh đen lấp lánh, và Nat cảm thấy như ông ta
thẳng thắn còn hơn cả một cảnh sát.

“Nói với ngài biện lý là tôi sẽ rất biết ơn nếu ông ta gỡ bỏ tiền phạt

cho tôi, nhân danh sự phục vụ cộng đồng của tôi.”

“Cô học hỏi nhanh đấy, giáo sư.” Mundy mỉm cười, và Nat cũng

cười. Cô nhấn số điện thoại nhà bố mẹ cô, và ông ta vỗ nhẹ lưng cô. “Khi
nào gọi xong thì cứ ra nhé. Tôi sẽ đưa cô về nhà.”

“Cảm ơn.” Nat gọi về nhà bố mẹ nhưng không ai trả lời, thế là cô thử

gọi di động cho bố. Điện thoại reo mãi. Vừa lúc cô chuẩn bị cúp máy thì
nghe thấy giọng bố, “Bố hả? Con đây, Nat đây.”

“Con đang ở đâu thế?” giọng bố cô căng thẳng. “Cả nhà gọi di động

cho con mãi.”

“Con ổn. Con lại đang ở trong đồn cảnh sát, nhưng giờ thì mọi

chuyện chấm dứt rồi.”

“Nat, nghe này. Cả nhà đang ở trong bệnh viện, ở Penn. Con có thể

đến được không?”

“Cái gì? Sao vậy?”

“Paul bị đột quỵ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.