CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 47

“Anh tự tiếp thị mình à?”

“Nếu phải thế.”

“Không ích gì đâu,” Nat mỉm cười nói, và Angus cười lớn, phá tan sự

căng thẳng.

“Chuyện cô với anh chàng may mắn ấy là nghiêm túc đấy chứ?”

“Vâng.” Nhưng đừng nói cho mẹ tôi hay.

“Thế thì, OK, gạch tên giáo sư Holt ra. Nếu hai người chia tay, cô sẽ

cho tên tôi ra khỏi danh sách chờ chứ?”

Nat đỏ mặt khoái trá. “Vâng,” cô trả lời, và họ lại khởi hành đi xuyên

qua vùng quê. Có thể là do cô tưởng tượng, nhưng hình như anh ta lái xe
nhanh hơn kể từ khi cô từ chối, và họ lại chạy lên chạy xuống những ngọn
đồi, băng qua rừng cây, qua đồng cỏ, qua nhánh sông Brandywine, và cuối
cùng, vòng quanh một khúc cua ngoặt. Bên tay phải, đằng sau biển báo
Trung tâm Giáo dục Thanh niên, là một tòa nhà bằng gạch với mái ngói
màu xanh lá sáng rực, nhưng họ lại chạy tiếp, leo ngược lên đồi và đằng sau
một khu rừng thông nhỏ xuất hiện một biển báo bằng gỗ cũ hơn với dòng
chữ TRẠI CẢI HUẤN HẠT CHESTER bằng sơn trắng hoen gỉ kỳ lạ, dành
cho trại phục hồi nhân phẩm.

“Đến đây là hết địa phận hạt Wyeth.” Ngay lập tức Nat thấy hối hận

là mình đã đến đây. Cô nên quay trở lại trường để lên lớp. Sinh viên của cô
cần được chợp mắt.

“Cô định nói ‘Tôi biết mà’ phải không?” Angus thản nhiên nói. Họ lái

xe lên một căn chòi gác màu trắng cao và một người lính gác trẻ trong bộ
đồng phục màu xanh đứng ngoài cánh cửa hẹp, khẩu súng trường màu đen
khoác trên vai. Người lính gác tì người vào cửa sổ xe Angus vừa hạ xuống.
“Chào Jimmy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.