CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 49

“Không. Đó là chuẩn của các trại giam. Đa số các C.O. đối xử tôn

trọng với tù nhân, nhưng tù nhân luôn được đối xử như một nhóm. Như một
nhóm đẳng cấp thấp, chứ không như là từng cá nhân một. Những C.O. phải
làm thế, để quản lý đám tù nhân, nhưng trong lớp tôi, tôi cố đối xử với họ
công bằng hơn.”

Nat có cảm giác như Angus đang rao giảng, nhưng cô chẳng màng.

Đam mê biến người ta thành như thế. Cô cũng nói kiểu thế thôi khi có ai
hỏi cô về Abraham Lincoln. Cô yêu thích được nhắc nhở cho sinh viên của
mình biết ông ta là một luật sư. Không ai tin cô cả.

“Việc phục hồi nhân phẩm là điều thiết yếu ở đây. Những người này

chỉ bị nhốt ở đây hai năm, rồi họ lại ra ngoài. Họ vào đây vì hạnh kiểm xấu
hay phạm những tội phi bạo lực. Ăn cắp vặt, trộm cắp, lừa đảo. Hạt Chester
đưa ra chương trình tư vấn sử dụng rượu và chất gây nghiện, và chương
trình huấn nghiệp giống như lắp đặt máy sưởi và điều hòa nhiệt độ, sửa
chữa ô tô, thậm chí cả hớt tóc.”

Từ tồi đến tệ hơn. “Bằng kéo á?”

“Dĩ nhiên rồi, và những tù nhân làm việc trong bếp thì sử dụng dao.”

“Tuyệt thật.”

“Đừng lo.” Angus đánh tay lái cho xe vào bãi đỗ. “Họ treo đám dao

kéo đó trong tủ kính, trên mấy tấm bảng đục lỗ có sơn hình dạng những
dụng cụ đó, và khi những tù nhân xong việc, một C.O. khóa tủ lại.” Anh ta
tìm thấy một chỗ đậu xe, và Nat nhận thấy nhiều xe đang đứng yên nổ máy,
những cụm khói thải màu trắng nhả ra từ ống khói phía sau xe.

“Mấy cái xe này là gì thế?”

“Họ là thân nhân của phạm nhân, chờ đến giờ thăm nuôi. Angus kéo

cần thắng tay lên và mỉm cười nhìn quanh. “Bắt đầu thôi nào. Mang theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.