CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 58

đều có chút quan điểm đúng không?”

Mẹ kiếp, đúng vậy!” một tù nhân đậm người la lên, và cả bọn cùng

cười.

“Tốt. Bây giờ, trước khi chúng ta bắt đầu, tôi thấy có hai bạn mới

trong nhóm.” Angus khoát tay về phía cuối bàn, nơi hai tù nhân ngồi, một
tên to con lực lưỡng hình xăm đầy mình, tên còn lại nhỏ con hơn đeo một
chiếc kính cận dán băng dính. “Xin lỗi nhé, tôi có biết hai anh không nhỉ?”

“Kyle Buford,” tên tù nhân lực lưỡng trả lời. Những hình xăm thô tục

màu xanh phủ đầy hai bắp tay to tướng.

“Pat Donnell,” tên đeo kính gãy trả lời, và Angus thoáng cau mày.

“Ai cho hai anh vào lớp này thế? Tôi không nhớ là đã đọc qua hồ sơ

của các anh.”

“Chả biết,” Buford trả lời, và Donnell gục gặc. “Người ra bảo bọn tôi

đến bắt đầu lớp hôm nay. Tôi đoán chắc bọn tôi là người trong danh sách kế
tiếp.”

“Tôi sẽ xem lại nhé, chào mừng đến với lớp học. Mọi người, vui lòng

từng người hãy nói cho giáo sư Greco biết tên của các anh nhé. Chúng ta
chơi trò giống như trong trại hè ấy, chỉ có điều bây giờ không phải mùa hè
và thật rõ là ở đây không phải khu trại.”

Cả đám tù lại cười và từng người một tự giới thiệu với Nat khiến cô

có cảm giáp thả lỏng hơn một chút. Tên tuổi, giọng nói và nụ cười của họ
đưa họ từ những tù nhân vô danh thành con người, và họ bắt đầu ngẩng đầu
lên. Diện mạo của họ đồng loạt thay đổi, mắt sáng lên và cằm nghểnh cao,
và họ xoay người trên ghế tì về phía trước, như thể họ đã lấy lại được danh
tính của mình. Cô nhớ lời Angus nói rằng anh đối xử với tù nhân như với
những con người, và cô có thể thấy hiệu quả của điều ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.