CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 89

Có mười hai tên được liệt kê, những chữ màu xanh trong ô in đậm

bảo thế. Cô lược qua chúng và loại bỏ những địa chỉ ở quá xa. Có hai địa
chỉ ở những thành phố mà cô không nhận ra, nhưng một địa chỉ ở
Pocopson, số 542 đường Roselawn. Cô nhớ là mình đã thấy bảng Thị trấn
Pocopson trên đường đi đến trại giam, và ắt hẳn đây là nhà của viên C.O.
Trên danh sách còn cho cả số điện thoại bàn nữa.

Nat nhìn vào dòng thông tin và tưởng tượng ra nơi ấy hiện đang như

thế nào, ngay lúc này. Saunders có vợ, và có lẽ cả con nữa. Gia đình và bạn
bè hẳn đang tới đó để chia buồn. Ngôi nhà ấy sẽ đầy ắp đau thương. Cô có
một lời nhắn cần phải nhắn gửi, và để an ủi, cô chỉ có thể đưa ra lời giải
thích vì sao cô đã không thể cứu sống người đàn ông ấy. Cô đưa mắt nhìn
vào cái điện thoại bên cạnh máy tính, rồi nhấc ống nghe lên.

Đừng tô vẽ.

Cô lại đặt máy xuống.

“Em yêu? Em có sao không?” Hank tông cửa đi vào, chiếc áo choàng

dài của anh phấp phới và Paul theo sát gót. Cuối ngày anh đã trả lời cuộc
gọi của cô, và cô đã kể cho anh nghe vụ bạo động, thế là anh bỏ qua buổi ăn
tối bàn công việc để về thẳng nhà. Anh dang rộng hai tay khi nhìn thấy cô.
“Một vụ bạo động trong tù hả?”

“Chào anh yêu.” Nat đặt sách xuống, nhổm người đứng lên khỏi đi

văng, và lao ra giữa phòng khách, anh vòng tay quanh cô và ôm chặt cô vào
ngực, chiếc áo choàng len của anh chạm vào làm cô yên lòng, áo còn vương
cái lạnh mùa đông. Cô đắm mình vào vòng tay an toàn của anh và hít hà
mùi khí đêm trộn lẫn mùi khói xì gà.

“Em làm gì ở nhà tù thế? Giỡn chơi hay sao hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.