CÔ GÁI CỦA BỐ - Trang 97

CHƯƠNG 10

Được triệu tập bằng một lời nhắn qua điện thoại, Nat thấy mình đang

ngồi trong khu tiếp tân bên ngoài văn phòng của hiệu phó McConnell khi
tóc vẫn còn ẩm vì vừa tắm ban sáng. Cô đang mặc bộ vét len đen-trắng,
phấn đấu tạo ra vẻ ngoài Sớm-Được-Biên-Chế, và một chiếc áo sơ mi lụa
hồng cổ xẻ đủ cao để che đi những vết cào. Cô đến đây từ sớm vì dù sao cô
cũng chẳng ngủ được, và đêm qua mỗi khi cựa mình, cô lại thấy xương
sườn dội lên một cơn đau mới. Đầu cô đau ê ẩm do cục u sau gáy, và cô đã
dán miếng Band-Aid màu da lên má, hy vọng mọi người sẽ chỉ nghĩ đấy là
một đốm mụn. Hôm nay cô có lớp, và phải trả lời những câu hỏi về vụ bạo
động trong tù không phải là khái niệm tham dự giờ học của cô.

Cô liếc quanh phòng, kể từ ngày đầu tiên nhận việc đến nay cô chưa

từng trở lại nơi này. Khu vực này của trường chưa được tu bổ, nên những
miếng hình chữ nhật xấu xí trông như những chiếc đĩa trà biết bay vẫn còn
bám trên trần nhà. Những bức chân dung sơn dầu của các vị hiệu trưởng
tiền nhiệm treo trên tường nhà loang lổ, và thảm trải sàn tuyền một màu
xanh sờn. Một chiếc trường kỷ màu xanh nước biển sậm được kê sát tường,
áp giải hai bên nó là hai chiếc ghế bành màu xanh đồng bộ, Nat đang ngồi
trên một trong hai chiếc ghế ấy. Phía tường đối diện kê hai chiếc bàn giấy
màu đen và hai khoang làm việc, cả hai đều còn trống. Còn quá sớm nên
chưa có cô thư ký của hiệu trưởng hay hiệu phó nào đến, và McConnell để
cho Nat chờ mòn mỏi trong khi ông ta tán gẫu qua điện thoại. Cô nhớ lại
những trò chơi thể hiện quyền lực như thế này từ những ngày cô còn làm tại
Morgan Lewis, cô đã rời bỏ chốn ấy vì không thích trò đấu đá của các vụ
kiện tụng, hay nói một cách trắng trợn hơn, là trò chính trị giữa các công ty
lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.