CÔ GÁI ĐỒNG TRINH VÀ CHÀNG DU TỬ - Trang 22

III



Ngày hôm sau tiết trời u ám và ẩm thấp, các con đường đều xấu tệ vì

ảnh hưởng của những trận mưa kéo dài suốt mấy tuần qua, nhưng đám
thanh niên vẫn khởi hành đi chơi, cũng không thèm mang theo lời nhắn nào
của bà nội. Thừa lúc bà chậm chạp lên lầu sau bữa ăn trưa, họ lẻn ra ngoài.
Chẳng có lý do gì mà họ phải viếng nhà phu nhân Louth. Bà vợ góa của ông
bác sĩ hầu tước ấy, dẫu vô hại thật, đã trở thành một biểu tượng kinh tởm
nhường nào trong đời họ.

Ngồi bên trong chiếc xe lao vun vút qua những vũng bùn, sáu kẻ nổi

loạn tỏ ra tươi tỉnh. Nhưng đồng thời họ cũng có vẻ héo hon. Nói gì thì nói,
không ai trong số họ có gì đáng để chống đối. Họ được tự do hành động
theo ý mình. Cha mẹ họ để họ làm hầu như tất cả những gì họ muốn. Có
đâu gông cùm nào để bẻ gãy, song tù nào để mài mòn, then chốt nào để đập
tan. Chìa khóa cuộc đời nằm trong tay chính họ.

Sẽ dễ dàng hơn nhiều lắm nếu ta chỉ cần đập tan song sắt thay vì mở ra

những cánh cửa bí mật dẫn lối vào đời. Bởi khi đó đám trẻ tìm thấy cái gì
đó để trách móc cho nỗi phiền muộn của mình. Phải rồi, đã có bà nội.
Nhưng bà nội già cả đáng thương, không thể bảo bà: “Nằm xuống mà về
với đất đi, bà già ạ!” được. Bà có thể là một mối phiền hà rắc rối, nhưng bà
có thực sự làm gì đâu. Ghét bỏ bà là không hợp lý.

Thế là đám trẻ khởi hành đi chơi, cố tỏ ra tràn đầy sức sống. Họ quả

thực có thể làm gì họ muốn. Vậy nên hẳn nhiên họ chẳng có gì để làm ngoài
việc ngồi trong xe hơi và thi nhau phê phán người khác, cũng như giở
những chiêu bài ve vãn lịch thiệp ngớ ngẩn và nhàm chán. Giá mà có một
chút ‘mệnh lệnh khắt khe’ để họ bất tuân! Nhưng chẳng có gì ngoài việc từ
chối chuyển lời bà nội đến phu nhân Louth, một việc mà ngài mục sư hẳn
sẽ đồng tình bởi ông cũng chẳng thích thú gì bậc trưởng tôn của gia đình
vua Charles.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.