CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 143

Một người đàn ông gọi tôi, tôi ngẩng đầu lên, là Từ Khởi Phi đang mặc

áo bác sĩ màu trắng.

“Sao em lại ở đây?”

“Có người bạn bị thương, em theo bạn ấy nhập viện, bây giờ không sao

nữa rồi.”

“Sao em ăn mặc thế này? Anh thiếu chút nữa đã không nhận ra em rồi?”

Anh nhìn tôi với ánh mắt có phần xa lạ.

Đúng vậy. Tôi trang điểm dày màu đậm, mặc một chiếc váy đen ôm bó

sát người, mang một đôi giày cao gót, thật giống một kỹ nữ rẻ tiền. Tên đàn
ông tóc húi cua trong bữa tiệc Disco sàm sỡ chúng tôi, có lẽ lỗi không hoàn
toàn ở anh ta.

“Anh vừa mới tan tầm, em có muốn anh đưa em về không?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Ừ. Vậy hẹn gặp lại.” Anh nói.

“Tạm biệt.”

Tôi đứng lên, rời khỏi hành lang.

“Trình Vận.” Anh lại gọi tôi.

“Sao ạ?”

“Chúc mừng năm mới!”

“Chúc mừng năm mới!”

Lâm Phương Văn dùng bài hát để gọi tôi về, lời hiệu triệu của anh, tôi

luôn luôn không thể từ chối. Trên người tôi vẫn còn giữ chìa khóa nhà anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.