CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 144

tự mở cửa đi vào. Những chiếc máy bay trong bể cá vẫn giống như đang
bay lượn trên bầu trời Tokyo như cũ, tất cả đều không thay đổi.

Lâm Phương Văn đứng trên ban công, quay đầu lại nhìn tôi.

“Chúc mừng năm mới.” Anh nói.

“Chúc mừng năm mới.” Tôi cũng đáp lại.

“Em trở về vì muốn đẩy anh từ ban công xuống dưới thôi.”

Anh dang hai tay nói: “Được thôi.”

Chúng tôi đứng trên ban công đợi bình minh. Ngày 1 tháng 1 năm 1989,

chúng tôi vẫn ở cùng nhau, tựa như tương phùng sau một kiếp.

“Mũ lưỡi trai của anh đâu?”

“Có một buổi tối ở đây đã làm mất rồi.” Anh trả lời.

“Phí Anna đâu?”

“Anh cũng chỉ gặp chị ta một lần.” Anh nói.

“Anh là một tên lừa đảo, một tên lừa đảo xấu xa, rất xấu xa.”

Anh ôm chặt lấy tôi: “Sẽ không có lần sau.”

Vào buổi chiều ngày 1 tháng 1, tôi đón Địch Chi xuất viện. Cô ấy bị

đụng vỡ đầu, còn tôi quay lại với Lâm Phương Văn, cô ấy hận chết tôi.

Nghỉ hè năm 89, tôi đã tốt nghiệp. Tôi tìm được việc làm trong bộ phận

tiếp thị của tập đoàn công nghiệp quy mô lớn. Cùng năm đó, Quang Huệ
cũng tốt nghiệp. Cô ấy đảm nhiệm quản lý kinh doanh trong một công ty
bất động sản cho thuê và buôn bán cửa hàng cùng văn phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.