“Tớ cũng không biết.”
“Cậu đừng quên giao hẹn của ba chúng ta, nếu ai trong ba chúng ta lấy
chồng trước, thì người đó phải bồi thường cho hai người còn lại mỗi người
năm nghìn đồng.” Quang Huệ nói.
“Có lẽ Địch Chi sẽ lấy chồng trước đó.” Tôi nói.
Địch Chi nhấp một ngụm lớn rượu thuốc Bắc, không để ý đến chúng tôi.
Sau khi ăn uống no say, chúng tôi nắm tay nhau đi dạo Thiên An Môn.
Uống rượu thuốc Bắc, cơ thể tôi giống như phát sốt, cả người nóng hổi.
Địch Chi say rượu mơ mơ màng màng, hỏi tôi: “Cái gì là suốt đời suốt
kiếp?”
Tôi đang suy nghĩ tìm ra một đáp án tốt nhất, thì trước mặt có ba thanh
niên Bắc Kinh ăn mặt rất thể thao đang đi đến. Cùng đi với ba thanh niên
kia, nếu tôi không say mắt lờ đờ, thì hẳn là Lâm Phương Văn. Ở trong thế
giới rộng lớn này, khi tôi đang suy nghĩ vấn đề một đời một kiếp, vì lẽ gì
mà cứ một mực gặp anh?
“Đã lâu không gặp.” Lâm Phương Văn lên tiếng chào hỏi với tôi.
Lâm Phương Văn nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó. Cả người tôi phát
sốt, cơ thể giống như bị thiêu đốt. Tôi chưa nghe được gì đã hôn mê bất
tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường trong phòng khách sạn. Địch Chi
và Quang Huệ ngồi bên mép giường.
“Cậu uống say, vừa rồi đã té xỉu ở Thiên An Môn. Là do Lâm Phương
Văn đã bế cậu về đây.” Địch Chi nói cho tôi biết.
“Anh ấy đâu?”