CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 197

Từ Bắc Kinh trở về, Từ Khởi Phi cũng không đến đón tôi. Một mình kéo

theo hành lý chờ taxi hóa ra là một chuyện rất cô quạnh, nhưng so với trước
đây thì nhẹ nhõm hơn. Tôi không cần phải mang trên lưng tình yêu của một
người nữa.

Về đến nhà, trên bàn có một bức thư. Tôi mở bức thư ra, là thư Từ Khởi

Phi viết cho tôi. Trong thư có viết:

“Không thể giữ em bên cạnh, không phải là lỗi của em mà là thất bại của

anh. Trong những ngày tháng ngắn ngủi em đã từng yêu anh, anh có thể là
người hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ có điều, những ngày tháng đó đã thành
quá khứ, muốn giữ cũng không giữ được. Anh biết tình yêu không thể cầu
xin, nên anh chỉ có thể làm cho em một chuyện, đó là đợi em.”

Tôi từng nói với anh, tôi chưa từng được nhận thư tình của con trai. Anh

nói bắt anh viết một bức thư tình còn khó hơn làm một ca phẫu thuật. Cuối
cùng anh cũng viết. Tôi có thể làm gì cho anh bây giờ? Hóa ra, khi bạn
không yêu một người, thì thư tình của người đó cũng chỉ là một phần kỷ
niệm mà thôi.

Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Từ Khởi Phi.

“Chúng ta đi ăn cùng nhau được không?” Anh hỏi tôi.

“Không được rồi, em có hẹn với Địch Chi và Quang Huệ.” Tôi tìm đại

một lý do để từ chối anh.

Anh im lặng.

“Vết thương ở chân anh thế nào?” Tôi hỏi anh, không quên bổ sung:

“Tối hôm đó, em thấy anh đi cà nhắc.”

“Không sao, chỉ bị trầy da. Em nhìn anh rời đi à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.