CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 78

Đôi người nước ngoài không mua tranh. Trước khi rời đi, người đàn ông

nước ngoài kia nói với người phụ nữ miệng rộng:

“Tạm biệt, Phí Anna.”

Tên của chị ta là Phí Anna. Chữ ký trên tranh cũng là Phí Anna.

Trong phòng tranh chỉ còn lại chúng tôi. Người phụ nữ miệng rộng tuyệt

nhiên không để ý đến chúng tôi, ba chúng tôi xem ra thực sự không giống
đến mua tranh. Lúc chúng tôi đi ngang qua người Phí Anna, trên người chị
ta có một mùi hương rất đặc biệt. Nó không giống dầu thơm cũng không
giống nước hoa, là mùi dầu ô liu, còn có thoang thoảng mùi nhựa thông.

Tôi hỏi Địch Chi: “Cậu ngửi được mùi hương trên người chị ta không?”

“Là nội tiết của chị ta sao? Trên người phụ nữ phóng đãng sẽ có một

mùi nội tiết mất cân đối.”

“Nói bậy! Đó là mùi hương của họa sĩ.” Quang Huệ chỉnh lại, “Màu vẽ

phải trộn bằng dầu ô liu, bút vẽ phải rửa bằng nhựa thông.”

“Đúng rồi, chính là cái mùi này.” Mùi hương này khiến chị ta có vẻ

thêm đặc biệt.

“Sao cậu biết?” Tôi hỏi Quang Huệ.

“Tôn Duy Đống cũng vẽ tranh.”

“Đi thôi, ở đây không phát hiện được gì.” Địch Chi đề nghị.

Tôi thấy một bức tranh ở cuối phòng tranh. Một thiếu niên đang đứng

trên con đường trống không rộng lớn. Thiếu niên kia chính là Lâm Phương
Văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.