Bị bất ngờ, cô nhếch mép vẻ khó chịu, không tài nào đoán được cậu bạn
đang nói thật hay chỉ cố tình khiêu khích cô.
Milo bật máy pha cà phê rồi vừa tống một viên thuốc vào mồm vừa
ngáp.
- Được rồi, Carole: tốt hơn hết là cậu nên có một lý do chính đáng để đánh
thức tớ lúc tờ mờ sáng thế này.
Nữ cảnh sát trẻ bối rối đôi chút nhưng lấy ngay lại được tinh thần:
- Tối qua, tớ đã để lại dấu hiệu nhận biết của chiếc Bugatti tại sở cảnh
sát và yêu cầu họ báo cho tớ nếu có gì mới, và cậu đoán được chuyện gì
không? Người ta vừa mới tìm thấy xe của cậu trong một cánh rừng gần San
Diego.
Cuối cùng gương mặt Milo cũng sáng lên.
- Thế còn Tom?
- Chẳng có tin tức gì. Chiếc Bugatti đã bị kiểm tra vì vượt quá giới hạn tốc
độ nhưng cô gái lái xe không chịu dừng lại.
- Cô gái lái xe ư?
- Theo cảnh sát địa phương, không phải Tom cầm lái mà là một cô gái. Tuy
nhiên báo cáo cũng nói đến sự có mặt của một hành khách nam.
Cô căng tai về hướng phòng tắm. Ngoài tiếng nước vòi sen chảy còn có
tiếng máy sấy tóc: đúng thực là có hai người trong đó...
- Cậu bảo là ở gần San Diego à?
Carole xem lại bản báo cáo:
- Phải, trong một khu hoang vắng quanh Rancho Santa Fe.
Milo gãi đầu, càng khiến cho mái tóc dựng ngược của anh thêm rối bù.
- Tớ nghĩ mình sẽ tới tận nơi bằng chiếc xe mới thuê. Tìm kiếm một chút có
lẽ sẽ thấy dấu vết gì đấy hé lộ hành trình của Tom.
- Tớ sẽ đi cùng cậu! cô quyết định.
- Không cần đâu.
- Tớ không hỏi ý kiến cậu. Tớ sẽ tới đó dù cậu có muốn hay không.
- Thế còn công việc của cậu?
- Hàng thế kỷ rồi tớ chưa nghỉ phép! Vả lại có hai người đi điều tra thì cũng
không thừa đâu.