CÔ GÁI TRONG TRANG SÁCH - Trang 242

Căn phòng vắng tanh. Mới có mười giờ sáng nhưng mùi bánh mì nóng

thơm phức đã phảng phất trong không khí. Nhà hàng này thuộc sở hữu của
bố mẹ ông từ hơn bốn mươi năm nay, ngay cả khi bây giờ anh trai ông là
người quản lý.

- Giovanni!

Một bóng người xuất hiện trong khung cửa. Nhưng đó không phải anh trai
ông.
- Sao con phải hét lên như vậy?
- Con chào mẹ.
- Chào con.

Không hôn. Không ôm. Chẳng nồng nhiệt.

- Con tìm Giovanni.
- Anh con không ở đây. Nó tới nhà Marcello mua piscialandrea[2].
- Con sẽ đợi.

Như mọi lần giáp mặt nhau, một khoảng lặng nặng nề bao trùm giữa họ,

chỉ có những lời trách móc, cay đắng. Họ chẳng mấy khi gặp mặt, chẳng
mấy khi chuyện trò. Trước kia Luca sống tại New York một thời gian dài,
rồi sau khi ly dị ông trở lại Ý sống tại Milan, sau đó mới mua một căn hộ ở
Rome.

Để xua tan bầu không khí căng thẳng, ông đi ra sau quầy bar pha một

cốc espresso. Luca không phải con người của “gia đình”. Công việc của ông
thường xuyên là cái cớ để trốn các dịp lễ rửa tội, đám cưới, lễ ban thánh thể
và những bữa trưa Chủ nhật liên tu bất tận. Tuy vậy, ông lại hết sức yêu quý
người thân của mình theo cách riêng và đau khổ chịu đựng vì không biết
làm thế nào cho họ hiểu. Mẹ ông chẳng bao giờ hiểu nổi tranh của ông và
lại càng không hiểu thành công ông giành được. Bà cụ không thể lý giải nổi
tại sao người ta lại có thể bỏ ra hàng chục nghìn euro để mua những bức
tranh đơn sắc. Luca nghĩ rằng bà mẹ coi ông như một kiểu bịp bợm: một kẻ
có khiếu lừa đảo có được một cuộc sống thoải mái mà không phải “lao
động” thực sự. Chính sự hiểu nhầm này đã ngầm phá hoại mối quan hệ giữa
họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.